Chương 1876
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải hung dữ, chủ yếu là do tôi đánh không lại họ”.
Mộc Uyển Du bật cười: “Có phải họ đều rất lợi hại không?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất lợi hại”.
Mộc Uyển Du lại hỏi: “Đánh với anh thì ai lợi hại hơn?”
Diệp Quân do dự một chút, vốn định mặt dày nói 50/50 thôi, nhưng nghĩ lại, nhớ tới cha và cô cô váy trắng cũng đang ở ngay hệ Ngân Hà này, bèn đổi giọng: “Gia tộc chúng tôi luôn có truyền thống cha hiền con thảo, chưa bao giờ đánh nhau, rất là êm ấm”.
Mộc Uyển Du cười cười, còn định nói thêm điều gì thì Diệp Quân đã bảo: “Đi thôi, chúng ta tới tham dự tiệc mừng tốt nghiệp của cô đi”.
Mộc Uyển Du gật đầu: “Được”.
Hai người xuống lầu, thấy thư kí của Tô Tử là Tiểu Tuyết đang đứng chờ.
Tiểu Tuyết cười nói: “Anh Diệp, cô chủ đã dặn tôi đưa hai người đi”.
Thật có lòng!
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Hai người ngồi vào băng ghế sau, thư kí Tiểu Tuyết tự mình lái xe.
Mộc Uyển Du nhìn ra cửa sổ, chợt thấy lưu luyến: “Sau khi tốt nghiệp sẽ phải rời khỏi thành phố này”.
Diệp Quân cười nói: “Có chờ mong được tới Yến Kinh không?”
Mộc Uyển Du quay sang phía Diệp Quân: “Còn anh?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất chờ mong”.
Mộc Uyển Du hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân đáp: “Người tôi muốn tìm có lẽ đang ở đó”.
Mộc Uyển Du bèn hỏi: “Vô Biên Chủ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Là phụ nữ”.
Mộc Uyển Du thoáng nhíu mày: “Phụ nữ à?”
Diệp Quân gật đầu, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền cùng Thiên Thiên thế nào rồi.
Hắn không lo lắng nhiều về vấn đề an toàn, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của mình.
Mộc Uyển Du đột nhiên nói khẽ: “Những lời anh nói có đôi khi lời thật mà như nói dối, nói dối lại giống như thật, có lúc tôi cũng chẳng phân biệt được”.
Diệp Quân cười cười, nói: “Thời gian ở nơi này là khoảng thời gian bình yên nhất của tôi, trước đây, khi ở bên ngoài, không phải là đánh nhau thì cũng là giết chóc, mệt chết đi được. Đến nơi này, tôi đã không còn phải thiêu đốt thân thể và linh hồn nữa”.
Mộc Uyển Du chợt kéo tay Diệp Quân, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải tại mình đâm phải người này thì anh ta cũng không đến nỗi gặp ảo giác như thế.
Mộc Uyển Du nhẹ giọng trấn an: “Đừng lại nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, nếu anh thích ở đây thì cứ tiếp tục vui vẻ sống cho tốt, con người luôn phải biết nhìn về phía trước”.
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Chuyện gì cần đến cũng đã đến, cứ bình tâm mà đối đầu!
Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nơi này có chỗ bán binh khí không? Bán kiếm chẳng hạn?”
Mộc Uyển Du cười nói: “Chắc chắn phải có rồi, anh muốn chơi kiếm à?”