Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1880



Chương 1880

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Chúng tôi đã điều tra điện thoại của anh ta, phát hiện một tiếng trước, anh ta đã gọi cho một số điện thoại…”

Nói đến đó, ông ấy cầm điện thoại của Hứa Tân lên, bấm mấy cái, giây lát sau, từ điện thoại truyền ra tiếng của Hứa Tân: “Các anh canh chừng bên ngoài đấy, nếu hôm nay cô ả kia không nhận lời với tôi thì đêm nay ông đây hiếp nó luôn, để xem nó còn giả vờ thanh cao kiểu gì…”

Nghe thấy những lời Hứa Tân nói, Mộc Uyển Du tức thì ngây ra.

Người đàn ông trung niên nhìn Mộc Uyển Du: “Cô Mộc, người đã giết Hứa Tân chính là người thanh niên đi cùng cô đúng không?”

Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu, hai tay lại run lên như không kiềm chế được.

Người đàn ông trung niên còn định hỏi thêm điều gì, cô gái mặt lạnh đã lấy ra một chiếc máy tính bảng, đặt trước mặt Mộc Uyển Du, trên màn hình máy tính bảng đang cho chạy một video, đó chính là cảnh quay ba người trên bãi cỏ.

Bốn phía trường học này đều có camera giám sát.

Cô gái lạnh lùng nhìn Mộc Uyển Du chằm chằm, lạnh lùng nói: “Khi Hứa Tân tỏ tình với cô, người thanh niên đi cùng cô hoàn toàn không có sát ý, nhưng trước khi đi đã bỏ lại một chiếc đũa. Khi anh ta cùng cô bước đi, anh ta có ngoái lại nhìn Hứa Tân một lần, cô xem sắc mặt Hứa Tân khi ấy đi”.

Mộc Uyển Du nhìn kĩ mặt Hứa Tân trên màn hình, cô gái mặt lạnh kia lại nói: “Hứa Tân đang khiêu khích anh ta, đồng thời, ánh mắt có sát ý”.

Nói đoạn, cô ấy thu hồi máy tính bảng, đứng lên: “Cô Mộc, có thể thấy được cô cũng không biết rõ thân phận chân thực và thực lực của người kia, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, người này rất nguy hiểm, hơn nữa, anh ta rất am hiểu việc kịp thời ngăn chặn tổn hại…”

Mộc Uyển Du bỗng ngẩng đầu nhìn cô gái lạnh lùng kia, cả người run lên lẩy bẩy.

Cô gái đó hỏi: “Sao thế?”

Mộc Uyển Du run giọng nói: “Tôi hỏi anh ấy vì sao phải giết người, anh ấy nói với tôi, cần kịp thời ngăn chặn tổn hại”.

Cô gái lạnh lùng chau mày: “Khi đó cô đã nói thế nào?”

Mộc Uyển Du chỉ lắc đầu, nước mắt trào dâng.

Cô gái kia nhìn Mộc Uyển Du, lát sau, cô ấy lắc đầu nói: “Hai vị không phải người cùng một thế giới đâu”.

Nói xong, cô ấy cùng người đàn ông trung niên kia đứng lên ra khỏi phòng, ra đến cửa, cô ấy chợt dừng lại, quay đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay Mộc Uyển Du: “Chiếc nhẫn này…”

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, ngơ ngác như thể đã thất hồn lạc phách, khẽ nói: “Đó là món quà anh ấy tặng tôi”.

Cô gái kia nói với Mộc Uyển Du: “Đây chính là nhẫn không gian trong truyền thuyết, vô cùng quý giá, cô hãy giấu đi, chớ đeo trên tay, tránh gây mầm họa”.

Nói xong, cô ấy cùng người đàn ông trung niên đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại Mộc Uyển Du, cô ấy nhìn chiếc nhẫn không gian trên ngón tay, nước mắt tí tách rơi không ngừng.

Cô gái nọ cùng người đàn ông trung niên ra khỏi học viện, người đàn ông trung niên quay sang hỏi cô ấy: “Có bắt không?”

Cô gái tên Hiêu Hiêu chỉ lắc đầu: “Người này rất nguy hiểm, thân phận lại không rõ, tùy tiện bắt sẽ có nguy hiểm cực lớn, để tôi đi gặp anh ta thử xem”.

Người đàn ông trung niên trầm giọng: “Nguy hiểm lắm”.

Hiêu Hiêu bình thản nói: “Có thể nhận ra, anh ta không phải kẻ thích lạm sát, nếu Hứa Tân không lộ sát ý với anh ta thì chắc đã không mất mạng, để tôi đi gặp anh ta một lần xem sao”.