Chương 1882
Ông lão lại lắc đầu: “Kiếm nơi này không bán”.
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão cười nói: “Kiếm ở nơi này đều là những thanh do cá nhân lão đây sưu tầm, không bán”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu”.
Nói đoạn, hắn quay đầu rời đi.
Ông lão lại bất ngờ cất tiếng gọi: “Chờ chút đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão, ông lão hỏi: “Cậu hiểu kiếm chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không hiểu, nhưng biết dùng”.
Ông lão dường như thấy khá hứng thú: “Biết dùng?”
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão kia cười nói: “Thử một chút?”
Diệp Quân nhìn ông lão chằm chằm: “Cũng được”.
Ông lão đang định đi lấy kiếm thì từ trong sân sau có một cô gái đi ra. Cô gái kia vận đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt trong vắt như hồ thu.
Nhìn thấy cô gái kia, Diệp Quân thoáng bất ngờ, bởi vì trang phục của cô gái này cực kì giống với kiểu trang phục của vũ trụ Quan Huyên.
Cô gái đang ôm hai thanh kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt ông lão. Ông lão cầm lấy một thanh kiếm, cô gái cầm thanh còn lại bước tới trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn và nói: “Mời!”
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn”.
Nói đoạn, hắn vươn tay cầm lấy thanh kiếm trong tay cô gái. Ngay khoảnh khắc chạm vào thanh kiếm, Diệp Quân nhắm mắt lại.
Kiếm!
Sau một thời gian dài mới lại cầm kiếm vào tay!
Giờ phút này, trong lòng Diệp Quân chợt dấy lên một cơn phẫn nộ.
Phẫn nộ vì bị người áp chế cảnh giới!
Ngay tại địa bàn của mình, lại bị người khác áp chế cảnh giới?
Quả là nhục nhã vô cùng!
Chẳng lẽ cứ phải nín nhịn?
Không!
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, tiếng quát hào hùng vạn trượng: “Không cần biết ngươi là ai… Hôm nay ông đây phải chém ngươi!”
Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, kiếm trong tay tuôn trào một luồng kiếm ý khủng bố phóng lên cao, như thể muốn chém vỡ vùng trời đất này.
Tại một nơi nào đó, bên hồ nước, người đàn ông áo trắng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, chợt cảm nhận được một luồng chiến ý ngập trời, mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng nghe thấy những lời chàng thiếu niên kia nói, sắc mặt người đàn ông áo trắng lập tức sa sầm: “Chém cha ruột? Thật là đại nghịch bất đạo!”
Nói đoạn, ông vung một ngón tay.
Người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh ông cũng cười nói: “Để ta giúp một tay”.
Nói xong, bà ấy cũng chỉ một ngón tay lên.
Trên bầu trời Vạn Kiếm sơn trang, có hai luồng sức mạnh thần bí bất chợt đè xuống.