Chương 1888
Diệp Quân chăm chú nhìn Hiêu Hiêu, đang tính ra tay thì Hiêu Hiêu đã nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Lý”.
Nghe vậy, Diệp Quân liền dừng tay.
Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân, sắc mặt đề phòng cực độ, vừa rồi, khi Diệp Quân giết Mục Võ, cô ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Mục Võ chính là một vị cường giả cấp sáu, vậy mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt.
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu, hỏi: “Cô nương là?”
Hiêu Hiêu trầm giọng: “Tôi đến đây vì Hứa Tân”.
Hứa Tân!
Diệp Quân chau mày.
Hiêu Hiêu lại nói: “Anh Diệp, anh đã vi phạm pháp luật Hoa Hạ”.
Diệp Quân liếc nhìn Hiêu Hiêu: “Giết Hứa Tân à?”
Hiêu Hiêu gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Kẻ tôi giết là một người xấu”.
Hiêu Hiêu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đúng là một người xấu, anh giết anh ta cũng không có gì đáng trách, nay tôi đến đây không có ý khác”.
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Có phải cô đang kéo dài thời gian đợi viện binh tới?”
Con người Hiêu Hiêu chợt co rút lại, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt phòng bị căng thẳng.
Diệp Quân nói: “Cô nương, trong mắt cô không có sát ý, hẳn cô cũng không muốn giết tôi, chỉ là muốn bắt tôi… Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có khả năng bắt được tôi đâu, hãy bảo đám bạn cô rời đi thôi, bằng không, chỉ có thể hi sinh vô ích”.
Nói đoạn, hắn quay đầu bước đi.
Hiêu Hiêu vội kêu: “Chờ chút”.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Hiêu Hiêu, cô ấy trầm giọng: “Anh Diệp, Hứa Tân quả thực không phải người tốt, nhưng Hoa Hạ có pháp luật, anh không thể tùy ý làm bậy trừng trị người khác”.
Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Hiêu Hiêu.
Hiêu Hiêu cũng nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Anh Diệp, đây chỉ là chức trách, xin thứ lỗi”.
Nói đoạn, cô ấy đang định tấn công thì ngay một giây sau, đã có một thanh kiếm chỉ thẳng vào giữa hai chân mày cô ấy.
Hiêu Hiêu cứng đờ cả người.
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô nương, nếu tôi cho cô một cơ hội, cô có đi không?”
Hiêu Hiêu lập tức chắp tay: “Cảm ơn anh đã nể tình nương tay”.
Nói xong, cô ấy quay đầu rời đi không hề do dự.
Thực lực không bằng người ta, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.
Diệp Quân bối rối.
Gì vậy chứ?
Biết điều như vậy à?
Diệp Quân nhìn theo, ánh mắt bất đắc dĩ, lát sau mới quay đầu bước đi.
Vừa lên xe, điện thoại của hắn chợt đổ chuông, hắn nhận cuộc gọi, giọng Tô Tử hấp tấp vang lên: “Anh chớ có kích động, chờ tôi, tôi tới ngay đây”.