Chương 1894
Nói đoạn, ông ấy nhìn Tô Tử, đáy lòng nặng trĩu, ông ấy là người từng trải, cho nên cũng suy tính sâu rộng hơn. Tô Mục biết, cháu gái mình và Diệp Quân không phải người thuộc cùng một thế giới, mà loại người như Diệp Quân này, chỉ một ý định không tốt hoặc một chút tâm tư xấu thôi cũng đủ khiến cho người thường như gia tộc ông ấy lâm vào tai ương ngập đầu.
Tô Tử mỉm cười: “Ông à, anh ấy là người rất hiền lành, hơn nữa, anh ấy chưa từng tạo cho cháu cảm giác kẻ trên nhìn xuống, đồng thời cũng chưa từng có bất kì ý xấu nào với cháu cả…”
Nói đến đây, cô ấy lại nhớ tới tình cảnh ban đầu, khi cô ấy cố ý uống say.
Khi đó, cô ấy vốn cho rằng Diệp Quân sẽ làm như vậy, mà cô ấy cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Nhưng Diệp Quân không hề làm thế.
‘Khi chưa chuẩn bị được một tương lai tốt đẹp cho một cô gái thì chớ có cởi đồ của cô ấy.’
Đó chính là lời Diệp Quân nói khi ấy.
Tô Tử vốn rất thích hắn, vào khoảnh khắc đó lại càng thích hơn.
Nghe Tô Tử nói thế, Tô Mục mỉm cười: “Dù sao thì cũng là chuyện của lứa trẻ các cháu, tự các cháu giải quyết với nhau, ông không xen vào”.
Tô Tử gật đầu: “Vâng”.
Tô Mục nghiêm mặt nói: “Ngày kia là sinh nhật cháu, có một vị khách quý muốn tới”.
Tô Tử thoáng ngạc nhiên: “Khách quý ạ?”
Tô Mục gật đầu: “Đúng vậy, đó là cô chủ của gia tộc Hiên Viên đến từ Yến Kinh, Hiên Viên Lăng. Trước đó ông có gửi thiệp mời chỉ để thử vận may thôi, ban đầu cô ấy cũng không nhận lời tới, nhưng hôm nay đột nhiên lại cho người hồi đáp rằng sẽ tới góp mặt”.
Gia tộc Hiên Viên!
Sắc mặt Tô Tử trở nên nghiêm túc, đây chính là một trong bốn gia tộc lớn nhất của Yến Kinh, người này chịu tới thật đúng là giúp thể diện của nhà họ Tô được nâng thêm một bậc.
Tô Tử nói: “Khi đó cô ấy không nhận lời, hôm nay lại đột nhiên đồng ý tới, hẳn phải có nguyên nhân gì”.
Tô Mục gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không rõ. Bất kể thế nào, nếu cô ấy đã chịu tới thì đã là nể mặt nhà họ Tô ta rồi, đến khi đó tiếp đón chu toàn là được”.
Tô Tử gật đầu: “Cháu biết”.
Tô Mục do dự một lát, lại nói: “Ngày kia, nhà họ Vương cũng tới”.
Tô Tử bình thản ồ một tiếng.
Tô Mục cười khổ, không nói gì thêm.
Hai ông cháu trò chuyện một lát, Tô Tử ra khỏi phòng khách, về phòng riêng. Cô ấy nằm vật ra giường, lật qua lật lại mãi không ngủ được, bèn lấy điện thoại di động ra nhắn cho Diệp Quân một tin: Đã ngủ chưa?
Bên kia không trả lời.
Tô Tử cầm điện thoại lẳng lặng đợi.
Mười phút sau vẫn không có hồi âm.
Tô Tử cầm điện thoại tiếp tục chờ.
Nửa giờ sau vẫn không thấy động tĩnh.
Tô Tử do dự một lát rồi bấm số của Diệp Quân, nhưng bên kia không ai bắt máy.
Cô ấy chợt lo lắng, vội đứng dậy: “Tiểu Tuyết, đến khách sạn”.
Cửa phòng Diệp Quân bật mở, Tô Tử chạy vào, khi thấy Diệp Quân nằm dài bất tỉnh trên sàn, mặt cô ấy biến sắc, vội vã nhào tới bên cạnh Diệp Quân, ôm chặt lấy hắn, run rẩy gọi: “Anh… Anh làm sao thế này?”