Chương 1914
Tô Tử mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn”.
Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy món quà nhưng không có ý định mở ra, cô ấy không muốn Diệp Quân bị Vương Nhạc cười nhạo.
Nhưng Vương Nhạc lại không có ý định bỏ qua, cười nói: “Tô Tử, sao không mở ra cho mọi người xem, anh cũng rất muốn biết rốt cuộc quà của anh Diệp là gì mà có thể khiến Tô Tử em từ chối món quà của anh”.
Mọi người cũng đều nhìn Tô Tử, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.
Tô Tử cau mày, không vui lắm, lúc này Diệp Quân nói: “Tô Tử, nếu mọi người đã muốn xem thì cứ cho mọi người xem đi”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tô Tử do dự một lát, sau đó mở hộp. Ngay khi chiếc hộp được mở ra, một sợi dây chuyền xuất hiện trước mắt mọi người.
Sợi dây chuyền ngũ sắc.
Vương Nhạc sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Nhỏ thế à?”
Viên đá của Diệp Quân có vẻ đẹp hơn một chút nhưng lại không lớn bằng cái của Vương Nhạc, nhỏ hơn gấp đôi.
Vài người ở đó cũng khá thất vọng.
Mà Tô Tử lại cực kỳ vui, cô ấy rất thích.
Vì nó rất đẹp!
Cũng vì là quà Diệp Quân tặng.
Nhưng lúc này Hiên Viên Lăng ở một bên bỗng bước nhanh đến cạnh Tô Tử.
Là chạy!
Hiên Viên Lăng nhìn đá Nữ Oa trong tay Tô Tử, ánh mắt đầy vẻ khó tin, giọng hơi run: “Đây… đây là… đây…”
Diệp Quân hơi bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Lăng, cô gái này nhận ra đá Nữ Oa.
Vương Nhạc nhìn Hiên Viên Lăng, cười khẩy: “Chẳng phải chỉ là một viên đá nhỏ thôi sao? Cô kinh ngạc đến mức này cơ à? Nào, tôi cho cô xem viên đá lớn của tôi”.
Nói rồi gã lấy viên đá của mình ra.
Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng quay đầu lại nhìn Vương Nhạc, tức giận quát: “Ngu ngốc, câm miệng!”
Mọi người: “…”
Lời này của Hiên Viên Lăng khiến mọi người hóa đá tại chỗ.
Mắng người?
Cô chủ gia tộc Hiên Viên lại mắng người?
Đây là điều mọi người không hề ngờ tới.
Bị sỉ nhục giữa ban ngày ban mặt như vậy, Vương Nhạc vô cùng tức giận, chỉ vào Hiên Viên Lăng nói: “Tiện nhân, cô dám sỉ nhục tôi, cô muốn chết sao?”
Gã đến muộn nên không biết thân phận thật của Hiên Viên Lăng.
Lúc Vương Nhạc mắng mỏ Hiên Viên Lăng, những người xung quanh đều nhìn Vương Nhạc với vẻ thương hại.
Nhà họ Vương xong đời rồi.
Đây là những gì mọi người nghĩ vào lúc này.
Lúc này, ông lão phía sau Hiên Viên Lăng bước lên, Vương Nhạc còn chưa kịp phản ứng, một chưởng đã đánh lên ngực gã,