Chương 1930
Sấm chớp rền vang bên ngoài.
Tô Tử run rẩy hỏi hắn: “Chúng ta sắp chết rồi sao?”
Diệp Quân bỗng đứng phắt dậy, nheo mắt nói: “Thiên Đạo nơi này, có ta ở đây mà cũng dám càn rỡ?!”
Ầm!
Tia sét thứ hai nện vào cánh phải khiến máy bay mất thăng bằng, rung lắc dữ dội giữa không trung.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Diệp Quân xấu đi: “Mẹ nó chứ! Mở to con mắt ra xem ông là ai…”
Uỳnh!
Tia sét thứ ba lao xuống.
Máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng.
Diệp Quân ngây ra như phỗng.
Thôi bỏ mẹ!
Thiên Đạo của hệ Ngân Hà không biết hắn!
Bỗng hắn cảm nhận được mình được ai đó ôm lấy.
Tô Tử!
Cô ấy đang ôm lấy hắn thật chặt, trên mặt là một nụ cười. Cô nhận ra… bỗng dưng mình không còn sợ hãi nữa.
Sắc mặt Diệp Quân càng xấu đi.
Không đúng!
Tuyệt đối không phải trùng hợp!
Chắc chắn phải có lý do gì mà Thiên Đạo mới giáng lôi kiếp thế này! Chẳng lẽ là vì hắn?
Không thể nào! Bây giờ hắn đang rất yếu, không đủ để gọi cả thiên kiếp được!
Chẳng lẽ…
Diệp Quân nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, sau đó tập trung vào một góc ở xa. Nơi đó có một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy đang ngồi trong chiếc váy tím và sắc mặt tái mét.
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, thiếu nữ nhìn lại, khi thấy hắn thì giật mình.
Diệp Quân nhìn cô gái, lập tức cảm nhận được cô ta không phải người, mà chính là yêu!
Không ngờ ngôi sao màu xanh cũng có yêu!
Nhưng vấn đề ở chỗ… con yêu này phạm phải lỗi lầm gì ư?
Hắn không biết!
Hắn chỉ biết máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng, đang chúi nhủi lao xuống với tốc độ đủ để tông sầm xuống đất chỉ sau vài phút nữa.
Không khí bên trong máy bay đã loãng cực kỳ.
Chợt Tô Tử ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Chết cùng một nơi với anh… thật ra cũng không sao cả… Tôi vẫn luôn muốn nói một điều… tôi thích…”
Diệp Quân ngắt lời: “Không! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết!”
Nói rồi hắn gầm lên, vung cao hai tay.
Uỳnh!