Chương 1954
“Hả?”
Diệp Quân sửng sốt, mắt trợn tròn.
Từ Chân lắc đầu cười cười, chọt một ngón tay vào trán của hắn: “Nghĩ linh tinh cái gì? Ta chỉ định giúp cậu chữa thương mà thôi”.
Nói đoạn, cô ta đi tới một góc, lấy hộp cứu thương.
Diệp Quân xấu hổ đỏ mặt, không phải do đầu óc hắn không trong sáng mà mệnh lệnh ‘Cởi ra’ của Từ Chân nghe thật sự rất mờ ám.
Diệp Quân cởi áo, cánh tay và ngực hắn đều có mấy vết rách, đó là những vết thương khi trước.
Từ Chân lấy một ít thuốc chữa thương, nhẹ nhàng thoa lên cho Diệp Quân, bởi hai người ngồi quá gần nhau, Diệp Quân có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người Từ Chân.
Diệp Quân do dự một giây rồi nói: “Hay để ta tự làm đi”.
Từ Chân liếc hắn một cái, cười bảo: “Đừng nghĩ nhiều, chữa thương mà thôi, không có gì”.
Diệp Quân giải thích: “Ta… cũng không có nghĩ gì”.
Từ Chân gật đầu: “Và cũng đừng có động đậy nữa”.
Diệp Quân cười cười bất đắc dĩ, nếu còn tiếp tục từ chối thì sẽ giống như mình thực sự nghĩ nhiều vậy.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, dưới ánh đèn dìu nhẹ, gương mặt tuyệt đẹp của Từ Chân ánh lên một màu ấm áp, cô ta đang cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng, thật khó tưởng tượng được vị trước mắt đây lại chính là Chân Thần, người từng đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo, đồng thời trấn áp cả Vũ Trụ Kiếp.
Thời khắc này, chính Diệp Quân cũng phải hoài nghi, liệu có phải mình nhầm người rồi không.
Bởi cô gái tên Từ Chân trước mắt này thực sự không có điểm nào giống Chân Thần.
Từ Chân nhanh chóng bôi thuốc và băng bó vết thương cho Diệp Quân. Sau khi cất hộp cứu thương, cô ta vào bếp, Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo, lát sau đã thấy cô ta ôm theo một đống đồ đi ra, trong đó có cả mấy chai rượu đế.
Diệp Quân hỏi: “Từ Chân cô nương, cái này để làm gì?”
Từ Chân cười nói: “Chúng ta trò chuyện chút đi”.
Diệp Quân còn đang nghi hoặc, Từ Chân đã nói: “Lẽ nào cậu không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
Diệp Quân nói ngay: “Quả thật là có”.
Từ Chân cười bảo: “Ta cũng có một việc muốn hỏi cậu”.
Nói đoạn, cô ta mở một chai rượu đế, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân do dự hỏi: “Uống như thế nào?”
Nếu còn tu vi, chớ nói uống rượu, ngay cả uống thuốc độc cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ, tu vi của hắn đã bị phong ấn, uống thứ này thật sự có thể say đó.
Từ Chân cũng mở cho mình một chai, nhẹ nhàng cụng chai với Diệp Quân một cái: “Lần đầu gặp, làm một hơi trước đã”.
Nói xong, cô ta hào sảng uống một hơi.
Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng nâng chai, uống một hớp. Không biết rượu này là rượu gì, độ rượu cực cao, vào miệng đã cảm thấy nóng ran, ban đầu Diệp Quân còn chưa thích ứng được.
Từ Chân bảo: “Chẳng phải cậu có chuyện muốn hỏi ta đó sao? Cậu hỏi trước đi, xong rồi đến lượt ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Tỷ thực sự là Chân Thần sao?”
Thấy Từ Chân hiền hòa như thế, hắn cũng thoải mái hơn.