Chương 1960
Từ Chân cười bảo: “Phản đối làm gì? Chỉ cần hai muội ấy thích cậu là được”.
Diệp Quân yên tâm rồi: “Chân tỷ, tỷ thật tốt”.
Hắn biết rõ địa vị của Từ Chân trong lòng Từ Kính và Bát Uyển cao thế nào, nếu như cô ta thực sự phản đối, chỉ e sẽ rất phiền toái.
Từ Chân chỉ cười cười.
Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Chân tỷ, tỷ có biết Từ Thụ với Từ Nhu đang ở đâu không?”
Từ Chân đáp: “Ở học viện Ngân Hà”.
Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Ngân Hà à?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân hỏi: “Tỷ gặp họ chưa?”
Từ Chân bảo: “Ta đã gặp hai muội ấy, nhưng họ không biết ta đang ở đâu. Nếu cậu gặp họ, chớ nói cho họ biết ta đang ở đây nhé”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Từ Chân chỉ khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Diệp Quân nhìn Từ Chân, quả thật, Từ Chân vô cùng xinh đẹp, gương mặt hoàn mỹ, không có bất kì tì vết gì, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Lúc này, Từ Chân đột ngột nhìn lại Diệp Quân, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
Diệp Quân thốt lên một câu từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật đẹp”.
Từ Chân cười hỏi: “Ta với Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ai đẹp hơn?”
Diệp Quân đáp: “Hai người họ và tỷ đẹp ngang nhau”.
Từ Chân lắc đầu cười cười: “Thật là dẻo mép, thôi ngủ đi”.
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Để ta xuống dưới sàn ngủ”.
Từ Chân bảo: “Cậu không thể trong sáng một chút sao?”
Diệp Quân im lặng, thầm nhủ, tư tưởng của ta rất trong sáng, nhưng thân thể ta không quá trong sáng. Đặc biệt là cái huyết mạch phong ma này, nó là thứ không trong sáng nhất, là khởi nguồn của mọi dục vọng.
Huyết mạch phong ma: “…”
Từ Chân bảo: “Mau ngủ đi, đừng nên nghĩ nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Thôi được”.
Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại.
Lăn lộn suốt buổi tối, hiện tại quả thực hắn cũng đã khá buồn ngủ.
Căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Sáng hôm sau.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn hơi choáng váng, lại chợt cảm nhận trong lòng mình dường như có thứ gì, bèn vội cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ ‘vật lạ’ trong lòng, hắn liền ngây ra.
Từ Chân đang ngủ ngon lành trong lòng hắn!
Diệp Quân bối rối.
Người này sao lại ngủ trong lòng mình nhỉ?
Cũng vào lúc này, Từ Chân thoáng động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt.
Diệp Quân vội nhắm chặt mắt lại, vờ ngủ.