Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1992



2

Chương 1992

Cứ thế vừa hỏi vừa ghi.

Đương nhiên tiến triển không được thuận lợi lắm, vì phạm vi vấn đề mà Từ Chân hỏi rất rộng.

Hắn cũng không có suy nghĩ lệch lạc gì, chủ yếu là phạm vi thật sự quá rộng, hắn cũng không biết được.

Từ Chân rất tự nhiên, đối với cô ta đây chỉ là một cách sinh sản, Diệp Quân và Từ Thụ đều là người quen, vì thế mọi người thảo luận với nhau cũng không có gì là không thể.

Mà cô ta cũng thấy hơi bất mãn, vì tên ranh con này rất kín miệng!

Vì thế cô ta lại tiếp tục trút rượu Diệp Quân.

Mà lúc này Diệp Quân đã say khướt rồi.

Từ Chân bắt đầu nhanh chóng ghi chép.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, lúc này Từ Chân đã ghi kín mấy chục trang giấy.

Từ Chân còn muốn hỏi gì đó thì Diệp Quân đột nhiên nắm lấy tay cô ta, nhíu mày: “Chân tỷ… Đau… đầu…”

Từ Chân đặt bút xuống, vỗ nhẹ lên tay hắn: “Vậy nghỉ ngơi cho khoẻ”.

Diệp Quân khẽ đáp: “Vâng”.

Từ Chân lật người nằm bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn mấy thứ mình đã viết, hơi nhếch môi tỏ vẻ hài lòng.

Có những cảm nhận chân thực này, truyện của cô ta sẽ có nhiều tài liệu tham khảo hơn, tình tiết viết ra cũng sẽ chân thực hơn.

Tốt lắm!

Cô ta rất hài lòng.

Mà viết lâu như thế cô ta cũng hơi buồn ngủ, trong lúc buồn ngủ thì một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo cô ta.

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khuôn mặt Diệp Quân đỏ ửng như quả táo, hắn cau mày có vẻ khó chịu.

Từ Chân chợt thấy hơi áy náy, trút nhiều rượu cho người ta quá rồi.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Chân tỷ, Từ Nhu xấu xa lắm”.

Từ Chân chớp mắt: “Từ Nhu?”

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ ấy luôn gài bẫy người khác”.

Từ Chân lập tức thấy hứng thú: “Muội ấy gài bẫy cậu thế nào?”

Diệp Quân nhất thời lên tinh thần, kể hết mọi chuyện một lượt.

Sau khi nghe những gì Diệp Quân nói, Từ Chân sa sầm mặt, chẳng lẽ Từ Nhu cũng…

Diệp Quân lại nói: “Sao tỷ không nói gì? À đúng rồi… tỷ là đồng bọn của tỷ ấy”.

Từ Chân lắc đầu cười khẽ: “Lần sau gặp muội ấy ta sẽ đánh muội ấy một trận, được chứ?”

Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra: “Thật sao?”

Từ Chân gật đầu: “Thật”.

Diệp Quân im lặng nhìn Từ Chân đang gần trong gang tấc.

Lúc này hắn và Từ Chân rất gần nhau, vì trước đó Từ Chân đã tắm, nên bây giờ hắn cũng có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta, mùi thơm này không chỉ là mùi sữa tắm, mà còn có cả mùi thơm cơ thể nữa.

Mà lúc này tay hắn còn đang ôm eo Từ Chân, dù cách áo choàng tắm nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại bên dưới áo choàng.