Người mang thiên mệnh vừa nói xong, quảng trường lại một trận nhốn nháo.
Đánh đi!
Đánh nhau rồi!
Rất nhiều người vô cùng phấn khích, lại có kịch hay để xem rồi.
Tịch Huyền đứng một bên nhìn Diệp Quân, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Khải cũng khá lo, thầm nói: “Sư phụ, Diệp Quân huynh sẽ không nguy hiểm chứ?”
Người mang thiên mệnh này không phải là An Đạo Tân, đây là người mang thiên mệnh hàng thật giá thật, còn An Đạo Tân đó cũng chẳng phải là Võ Thần.
Hai người chắc chắn không cùng đẳng cấp.
Giọng nói bí ẩn trong người Diệp Khải nói: “Con biết tại sao người mang thiên mệnh đời trước lại vô địch không?”
Diệp Khải khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Giọng nói đó bình tĩnh nói: “Vì người mang thiên mệnh đời trước không chỉ là người mang thiên mệnh mà còn là người của thiên mệnh”.
Nghe thế Diệp Khải lại càng cảm thấy khó hiểu.
Không phải giống nhau à?
Nhưng sư phụ của y lại không nói gì thêm.
Thế gian này bất cứ ai muốn chèn ép thanh niên Diệp Quân bằng lai lịch của mình đều sẽ chết không toàn thây.
Đây là sự tồn tại khủng khiếp mà lúc bắt đầu đã bất khả chiến bại rồi.
Ở đằng xa, người mang thiên mệnh dang hai tay ra cười nói: “Nào, để ta xem thực lực của Kiếm Đế”.
Vừa dứt lời, gã xòe bàn tay ra, một dấu tay màu đen lao lên trời, đi thẳng vào chân trời.
Ầm!
Chân trời rung chuyển dữ dội, sau đó phù văn kỳ lạ rải rác khắp cả bầu trời, những phù văn này đều phát ra ánh sáng màu vàng, vô cùng bí ẩn.
Mọi người đều hoảng hốt.
Đây là phép thần thông gì thế?
Đúng lúc này Diệp Quân ở bên dưới bỗng tiến đến trước một bước, một thanh kiếm bỗng đánh vào trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Tốc độ kiếm của hắn trở nên chậm hơn.
Hơn nữa ngày càng chậm.
Bị áp chế rồi!
Ngay lúc này hai tay thanh niên thiên mệnh bỗng giơ tay, không gian xung quanh rung lên dữ dội, sức mạnh đáng sợ đánh vào kiếm của Diệp Quân.
Vèo!
Diệp Quân lập tức lùi về sau mười mấy trượng.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng tiến đến trước, không gian trước mặt gã lập tức dập dờn như sóng nước, áp lực không gian đáng sợ cuộn về phía Diệp Quân.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Áp lực không gian này ít nhất cũng mạnh hơn không gian bình thường gấp sáu mươi lần.
Nếu không nhờ trước đây hắn thường tu luyện trong áp lực không gian, đổi lại là người bình thường chắc chỉ cần một chiêu đã bại trận.
Có điều, dù hắn có thể chịu được áp lực không gian này nhưng điều này cũng có nghĩa là tốc độ kiếm của hắn cũng trở nên bình thường.
Không có ưu thế về tốc độ.
Thấy Diệp Quân lại có thể thích nghi được với áp lực không gian của mình, thanh niên thiên mệnh híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi”.
Nói rồi gã bỗng chắp tay lại, miệng thầm niệm câu chú cổ xưa nào đó, ngay sau đó gã bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Thần Hỏa hiện”.
Rầm!
Vừa dứt lời, không biết từ đâu bỗng có một ngọn lửa xuất hiện trong không gian này, sau khi ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ không gian một trăm trượng xung quanh đột nhiên tăng lên, thoáng chốc toàn bộ không gian bắt đầu tan chảy.
Diệp Quân đứng trong không gian cũng biến sắc, hắn bỗng bước đến trước, một luồng khí tức đáng sợ bỗng cuộn trào ra từ trong người hắn.
Cảnh giới Diệt Không!
Hắn vừa bước ra, cảnh giới đã từ Phá Không đạt đến Diệt Không.
Thấy thế, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Lúc này gã mới chú ý đến cảnh giới của Diệp Quân.
Cảnh giới Phá Không!
Hóa ra trước đó tên này chẳng qua chỉ là cảnh giới Phá Không.
Kiếm Đế cảnh giới Phá Không.
Mọi người đều sửng sốt.
Cảnh giới kiếm đạo của tên này thì cao mà cảnh giới của bản thân lại thấp như thế.
Vô lý quá!
Ngay khi Diệp Quân đạt đến cảnh giới Phá Không, hắn bỗng xuất kiếm.
Ầm!
Kiếm vừa đâm ra, không gian trong quảng trường vỡ vụn, ngay khi không gian vỡ vụn, áp lực của không gian xung quanh lập tức biến mất. Ngay sau đó Diệp Quân đã vượt qua ngọn lửa, dùng kiếm đánh về phía thanh niên thiên mệnh.
Thanh kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh.
Nhát kiếm này sắp đến cực hạn.
Thế nhưng khi kiếm của hắn chỉ còn cách thanh niên thiên mệnh nửa tấc, một phù ấn bí ẩn chặn trước kiếm của hắn.
Diệp Quân híp mắt, lúc này xung quanh hắn bỗng bốc cháy.
Cả người Diệp Quân chấn động rồi lùi về sau mấy mươi trượng.
Khi hắn dừng lại, phần áo sau lưng hắn đã bị thiêu rụi, phần lưng đã lờ mờ thấy được thịt bên trong.
Vừa rồi nếu hắn chậm một chút nữa đã biến thành tro rồi.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn thanh niên thiên mệnh ở phía xa, một ngọn lửa cùng một phù văn lơ lửng trước mặt thanh niên thiên mệnh kia, phù văn chậm rãi xoay tròn, bên trong ẩn chứa một sức mạnh vừa bí ẩn vừa cổ đại.
Ngoài ra thần ấn và phù văn trên bầu trời trên đỉnh đầu gã vẫn còn, không biết có tác dụng gì.
Diệp Quân lặng thinh.
Hắn nhận ra một tai hại của mình là bây giờ huyền khí trong người hắn không đủ.
Mỗi một nhát kiếm của hắn đều sẽ tiêu hao một lượng huyền khí khá lớn.
Nếu gặp kẻ địch bình thường, một nhát kiếm đã kết thúc trận chiến thì sẽ không xuất hiện tai hại này.
Nhưng nếu gặp cường giả thật, một khi lao vào đánh nhau, khuyết điểm này là tai hại chí mạng với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi hắn lại đột phá.
Thế nhưng vẫn không đủ.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Diệp Quân nhìn thanh niên thiên mệnh đó, gã khẽ cười: “Đây là Kiếm Đế à? Kiếm Đế cảnh giới Phá Không?”
Diệp Quân không nhiều lời, hắn bỗng bước đến trước, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.
Phù ấn bí ẩn trước mặt thanh niên thiên mệnh đột nhiên biến mất, tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm của Diệp Quân.
Thế nhưng ngay lúc này, kiếm của Diệp Quân bỗng biến mất.
Quy tắc phá không gian!
Nhát kiếm này thế mà đã hất văng phù ấn đó.
Đồng tử thanh niên thiên mệnh bỗng co rụt, ngay sau đó thanh kiếm đâm vào giữa trán gã.
Nhưng đúng lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, lùi về sau…