Chương 2014
Hiên Viên Lăng cất tiếng gọi: “Này!”
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cô ấy cười bảo: “Tôi đưa anh đến đây không phải để ngắm cảnh, anh cảm nhận kỹ nơi này đi”.
Cảm nhận?
Diệp Quân giật mình, một giây sau, hai mắt hắn đột nhiên mở to: “Linh khí!”
Hắn cảm nhận được rất nhiều linh khí ở đây!
Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Ở đây có một linh mạch, nhưng rất nhỏ. Chẳng phải anh nói anh thiếu linh khí sao? Anh có thể hấp thu nhiều một chút”.
Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Vì sao?”
Hắn biết linh khí này ở ngôi sao màu xanh là vô cùng quý giá, dù là thế gia Hiên Viên có lẽ cũng chỉ có một linh mạch này.
Hiên Viên Lăng khó hiểu: “Vì sao cái gì?”
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nghiêm túc nói: “Cô Lăng, linh khí này rất quý giá”.
Hiên Viên Lăng lắc đầu, xoay người không nói gì, có hơi tức giận.
Diệp Quân không hiểu ra sao.
Hiên Viên Lăng lại nói: “Thứ anh tặng tôi thì không quý giá à? Dù là công pháp hay kiếm kỹ, cho dù ở Ngân Hà Tông thì cũng vô cùng hiếm đúng không? Khi anh tặng tôi sao không nghĩ nó rất quý giá?”
Diệp Quân im lặng.
Hiên Viên Lăng quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ hơi bất mãn: “Tôi cho anh hấp thu một chút linh khí, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Quân cười khổ: “Tôi không có ý đó, linh khí ở đây quá quý giá, cô chưa được bố mẹ cô cho phép mà đã cho tôi hấp thu, tôi sợ họ sẽ trách cô”.
Hiên Viên Lăng cười: “Họ không keo kiệt vậy đâu, anh mau hấp thu đi”.
Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, sử dụng tâm pháp, chẳng mấy chốc, linh khí xung quanh đã tập trung về phía hắn.
Hắn không hấp thu linh mạch ở sâu trong lòng đất, mà chỉ hấp thu linh khí do linh mạch tản ra, bởi vì nếu hắn hấp thu linh mạch dưới lòng đất, hắn có thể hấp thu toàn bộ linh mạch luôn… Làm như vậy đương nhiên hơi quá đáng.
Một lát sau Diệp Quân đứng lên, lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã nhiều hơn không chỉ mười lần so với lúc trước!
Mười lần!
Cho dù hiện tại tu vi của hắn bị phong ấn, nhưng muốn giết một tông sư cũng là chuyện rất dễ dàng.
Hiên Viên Lăng cười: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Quân cảm nhận huyền khí trong người: “Có muốn bay không?”
Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Ngự kiếm?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng lập tức đáp: “Muốn!”
Diệp Quân nhẩm niệm, kiếm Vân Tú mà Hiên Viên Lăng tặng hắn bay ra, hắn nắm tay Hiên Viên Lăng đứng trên kiếm Vân Tú, giây tiếp theo, hắn nhẩm niệm, kiếm lập tức hóa thành kiếm quang bay vút lên trời.