Chương 2041
Diệp Quân cũng hơi sững sờ, quay đầu nhìn Từ Chân, thấy Từ Chân đang nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên.
Người đàn ông kia la lên: “Cô Từ Chân, người này nhìn là biết một gã ăn bám, cô chớ có bị vẻ ngoài của nó mê hoặc”.
Diệp Quân bất mãn bảo: “Này người anh em, nói chuyện kiểu gì thế?”
Người đàn ông nọ nhìn Diệp Quân, cả giận nói: “Tôi nói sai chỗ nào à? Anh trừ mỗi cái mặt đẹp ra thì còn có ưu điểm gì?”
Diệp Quân bình thản nói: “Tôi khỏe”.
“Mẹ nó!”
Người đàn ông kia chỉ tay vào Diệp Quân, nổi giận đùng đùng: “Anh… Anh… thật không biết xấu hổ”.
Từ Chân bỗng thu gom hết sách trước mặt, cười bảo: “Dọn quầy đây”.
Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân rời khỏi đó.
Người đàn ông kia vội vã chắn đường hai người, tận tình khuyên bảo: “Cô Từ Chân à, cô chớ bị lời ngon tiếng ngọt của người này lừa nhé, tôi trông anh ta không thể cho cô tương lai đâu…”
Từ Chân chớp mắt nhìn: “Tôi có rồi”.
“Hả?”
Người đàn ông kia ngây ra: “Có gì cơ?”
Từ Chân nghiêm túc nói: “Có em bé”.
Diệp Quân: “…”
Người kia cứng đờ cả mặt, trợn mắt như không tin nổi.
Từ Chân không nói gì thêm, tiếp tục kéo Diệp Quân đi mất.
Xuống dưới cầu vượt, Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân cười bảo: “Con của Tiểu Thụ cũng là con của ta, không chỉ có con của Tiểu Thụ là của ta mà cả cậu cũng là của ta”.
Diệp Quân ngập ngừng nói: “Cái đó…”
Từ Chân cười bảo: “Mọi thứ của bốn tỷ muội ta đều là của chung, cậu có ý kiến gì?”
Diệp Quân trầm mặc.
Nếu tỷ đã nói thế… ta đây đương nhiên không có ý kiến.
Ngang qua sạp đồ nướng, Từ Chân mua một bọc to, trở về nhà, cô ta vội vã lấy ra mấy bình rượu đế.
Thấy thế, đầu Diệp Quân đã bắt đầu đau: “Chân tỷ, không cần phải uống rượu, tỷ muốn hỏi cái gì, ta sẽ nói hết cho tỷ”.
Từ Chân lắc đầu: “Uống say mới nói thật được”.
Diệp Quân không biết phải nói sao.
Từ Chân mở một bình rượu đưa cho Diệp Quân, nói: “Có lẽ ta sắp phải đi rồi”.
Diệp Quân sửng sốt: “Đi?”
Từ Chân gật đầu: “Sách của ta sắp viết xong, viết đến cái kết là sẽ phải rời khỏi nơi này”.
Diệp Quân hỏi: “Đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Từ Chân đã ngăn lại: “Nào, uống rượu đi”.
Diệp Quân liếc nhìn cô ta, uống vài hơi, rượu này vẫn mạnh như rượu lần trước, nhưng lần này hắn đã bắt đầu quen.