Chương 2074
Diệp Quân cười đáp: “Chắc chắn không thắng được”.
Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Đất nước cổ xưa này khá đặc biệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như bọn họ ra ngoài…”
Diệp Quân vô thức nói: “Không phải vẫn còn Chân tỷ…”
Nói đến đây, hắn chợt im lặng.
Từ Chân như không nghe thấy lời hắn nói, cô ta chỉ vào một khu vực khác trên bản đồ, nói tiếp: “Cậu nhìn phía Bắc này đi, nơi này là cực Bắc của vũ trụ, có một ngôi chùa cổ, trong ngôi chùa cổ có một nhóm thầy tu. Những thầy tu này đều tu theo kiểu khổ hành, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi về phía Bắc hành hương khổ hạnh, mỗi lần hành hương khổ hạnh đều mất ít nhất hơn nghìn năm!”
Hơn nghìn năm!
Diệp Quân tỏ vẻ kích động!
Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu biết những thầy tu khổ hạnh kia mạnh đến mức nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Từ Chân nói: “Có thể sẽ đổi mới một vài nhận thức của cậu đó!”
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Chân lại chỉ về phía Đông của bản đồ: “Khu vực phía Đông này có một khu mộ chôn một và cao thủ thân phận bí ẩn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ tỉnh lại từ nơi đó…”
Diệp Quân nhìn Từ Chân, nhẹ giọng nói: “Chân tỷ, tỷ nói mấy chuyện này với ta…”
Từ Chân cười: “Nói những thứ này với cậu là muốn cậu biết vũ trụ rộng lớn đến mức nào, cậu phải chuẩn bị tâm lý”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Từ Chân tiếp tục: “Ngoài ra còn có một vài người nghịch hành Tuế Nguyệt mà cậu từng gặp, thực lực của những người này mạnh hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Con đường của ta vẫn còn rất dài!”
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười khổ: “Chợt thấy áp lực lớn quá”.
Từ Chân cười nói: “Có áp lực cũng chưa chắc đã là chuyện xấu”.
Dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay, bản đồ vũ trụ kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay vào tay cô ta, cuối cùng biến thành một quyển trục, cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cho ta ư?”
Từ Chân gật đầu: “Cậu giữ lại thứ này đi, sau này sẽ có tác dụng với cậu”.
Diệp Quân cũng không từ chối, hắn cất bản đồ vũ trụ đi.
Từ Chân cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Hai người rời khỏi hang núi, lúc ra ngoài, hắn phát hiện tu vi của hắn lại bị phong ấn rồi.
Cảm nhận được điều này, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, cảm giác vô địch lại biến mất.
Lúc này trời đã tối, xung quanh đen kịt, chỉ có Miêu Trại phía xa thấp thoáng chút tia sáng.
Diệp Quân nói: “Chân tỷ, đi tới Miêu Trại kia tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai hẳn về Yến Kinh, tỷ thấy sao?”
Từ Chân gật đầu: “Được!”
Một lát sau, Diệp Quân dẫn Từ Chân đi tới một đỉnh núi, nhìn từ vị trí của họ có thể nhìn xuống toàn bộ Miêu Trại.