Sau lưng người đàn ông vận áo vải cũng có một loạt cường giả cực kì mạnh, đặc biệt có một vị tay cầm thuẫn phủ, toàn thân tản ra một chiến ý ngập trời, chiến ý đó cho người ta cảm giác có thể nghiền nát cả đất trời.
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân vô cùng nặng nề, chiến ý của người nọ thậm chí còn mạnh hơn cả Chiến Đế trước kia nữa.
Lòng hắn chấn động vô cùng.
Những người này, hẳn là nhóm cường giả mạnh nhất trên ngôi sao màu xanh khi xưa, từng người đều mang hơi thở cực kì hùng hậu, thực lực cũng vô cùng khủng bố.
Diệp Quân nhìn họ, ánh mắt phức tạp, mình đã quá coi thường ngôi sao màu xanh này rồi, nơi này cũng từng có nền văn minh Võ Đạo hùng mạnh và rực rỡ của nó.
Chỉ là, chẳng biết vì sao, nó lại suy sụp.
Diệp Quân lại nhìn về phía đám cường giả kia, lúc này, bọn họ trông như đang đợi điều gì.
Đúng lúc này, thời không nơi xa xa đột nhiên rung chuyển.
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt.
Cùng lúc với sự rung chuyển của thời không, sắc mặt những vị cường giả trên không trung kia cũng dần trở nên căng thẳng.
Bất chợt, thời không nứt vỡ, ngay sau đó, một lối đi như được làm bằng ánh sáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Người đàn ông cầm thanh kiếm vàng nheo mắt: “Tuế Nguyệt Thông Đạo!”
Tuế Nguyệt Thông Đạo!
Nghe cái tên này, Diệp Quân nhăn mày, chợt nhớ tới điều gì, con ngươi hắn bỗng co rút lại, lòng đầy khiếp sợ, đây… chẳng lẽ chính là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trong truyền thuyết?
Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Trước kia hắn từng nghe chủ nhân bút Đại Đạo đề cập tới một câu, nhưng khi đó hắn không quá để tâm.
Ngay khi Diệp Quân còn đang nghi hoặc, từ trong lối đi có một cô gái chậm rãi bước ra, người này vận bộ áo bào màu trắng, bên hông buộc một sợi dây lưng bằng ngọc, tóc dài xõa vai, trên mặt đeo mặt nạ vàng kim, mặt nạ che từ trán tới mũi, chỉ để lộ khuôn miệng và chiếc cằm.
Sau lưng cô gái áo bào trắng nọ có hai gã cường giả thần bí, hai gã này có hình thể cực kì cao lớn, phải cao hơn người thường mấy lần, cả hai đều vận áo bào đen, đầu trùm mũ rộng, thân thể lơ lửng nhìn không rõ, trông vô cùng quỷ dị.
Sau lưng hai gã cường giả này còn có vô số hơi thở hùng mạnh khác, nhưng những cường giả kia không bước ra.
Diệp Quân nhìn cô gái vận áo bào trắng đi đầu, sắc mặt vô cùng căng thẳng, dù người này chỉ là một ảo ảnh, không hề đứng trước mặt hắn ở thực tại, nhưng khi nhìn thấy người đó, lòng hắn vẫn nảy sinh một nỗi bất an cùng với đôi chút… sợ hãi!
Sợ hãi!
Diệp Quân nắm chặt tay, điên cuồng đè tia hoảng sợ trong đáy lòng xuống.
Nhưng hắn kinh hãi nhận ra, mình không thể đè ép nó xuống được.
Hoàn toàn không thể đè xuống được!
Không chỉ có thế, nỗi sợ dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn.