Ngay từ ban đầu, Hiên Viên Lăng vẫn luôn dùng khăn che mặt như vậy, chưa từng để lộ mặt trước người khác, bởi vậy, Diệp Quân rất tò mò.
Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu: “Anh muốn tháo ra thì cứ việc, tôi đâu có ngăn cản”.
Diệp Quân trầm mặc, lời này làm hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều nữa, tay nhẹ nhàng gỡ tấm khăn che mặt Hiên Viên Lăng xuống. Khi nhìn thấy dung mạo Hiên Viên Lăng, mặc dù hắn đã từng được gặp rất nhiều người đẹp xuất chúng nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thất thần.
Đẹp quá!
Sau lớp khăn che là một dung nhan tuyệt thế, đường nét tinh xảo, da trắng như tuyết, đẹp đẽ hoàn mỹ không một tì vết, không ai có thể so bì.
Mặc dù Diệp Quân cũng từng gặp gỡ nhiều người đẹp nhưng lúc này cũng phải ngây người trước vẻ đẹp xuất chúng của Hiên Viên Lăng.
Diệp Quân cười bảo: “Thật xinh đẹp!”
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thật chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Khóe miệng Hiên Viên Lăng hơi cong lên rất nhẹ.
Diệp Quân lại nói: “Nhưng cô xinh đẹp đến thế, vì sao cứ luôn phải mang khăn che mặt?”
Hiên Viên Lăng đáp: “Ngại phiền”.
Diệp Quân gật đầu, cười bảo: “Cũng phải, quá xinh đẹp chắc chắn sẽ khiến nhiều người theo đuổi”.
Hiên Viên Lăng nói: “Sau khi tôi thành niên, anh là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của tôi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Hiên Viên Lăng nhìn hắn, hỏi: “Rồi sẽ có một ngày anh rời khỏi ngôi sao màu xanh này , đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hẳn cũng sớm thôi”.
Hiên Viên Lăng lại cụp mắt, trầm mặc hồi lâu, cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Anh… có thể ở lại nơi này không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nơi này tuy rất tốt nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn không thể ở lại mãi được.
Gánh nặng vũ trụ Quan Huyên vẫn đang là trách nhiệm của hắn.
Thấy Diệp Quân lắc đầu, Hiên Viên Lăng siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào hắn: “… Tô Tử thì phải làm sao? Anh muốn dẫn cô ấy cùng đi?”
Tô Tử!
Diệp Quân trầm mặc không đáp.
Hiên Viên Lăng nói tiếp: “Anh đừng nói với tôi rằng anh không biết cô ấy thích anh”.
Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết”.
Hiên Viên Lăng chăm chú nhìn hắn: “Vì thế, anh sẽ mang cô ấy đi theo?”
Diệp Quân chỉ im lặng.
Hiên Viên Lăng bắt đầu tức giận: “Chẳng lẽ anh định bội tình bạc nghĩa? Cô ấy thích anh đến thế, nếu anh cứ quyết tuyệt rời đi, anh có từng nghĩ tới, cô ấy sẽ thế nào không?”
Diệp Quân chỉ cười cười không đáp. Hắn cầm tay Hiên Viên Lăng bỏ vào trong chăn, dặn cô ấy: “Ngày hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt”.