Diệp Quân trầm giọng đáp: “Mẹ tôi là người ở ngôi sao màu xanh này”.
Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Mẹ anh là người ở đây?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng thì thào nói khẽ: “Chẳng trách…”
Nói đến đó, cô ấy đột nhiên nắm chặt tay Diệp Quân, hưng phấn bảo: “Anh cũng có huyết mạch Viêm Hoàng, mà huyết mạch Viêm Hoàng của anh còn vô cùng thuần khiết, chí ít cũng phải thức tỉnh 9/10 rồi”.
Diệp Quân nói: “Cô cùng có huyết mạch Viêm Hoàng?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy, huyết mạch của tôi cũng là huyết mạch Viêm Hoàng”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chúng ta là anh em?”
Hiên Viên Lăng ngạc nhiên, sau đó gõ đầu hắn một cái, nổi giận nói: “Nghĩ linh tinh gì đấy, con cháu Hoa Hạ chúng tôi, ai mà chẳng có huyết mạch Viêm Hoàng”.
Diệp Quân nghi hoặc: “Là sao?”
Hiên Viên Lăng cười cười, giải thích: “Ở Hoa Hạ, mọi người đều là con cháu đời đời của Viêm Hoàng, có điều, rất hiếm trường hợp có thể đánh thức huyết mạch Viêm Hoàng, đặc biệt là sau khi ngôi sao màu xanh tiến vào thời kì Võ Đạo sa sút. Ngay cả gia tộc Hiên Viên chúng tôi cũng cực kì ít người có thể thức tỉnh huyết mạch Viêm Hoàng”.
Nói đến đó, cô ấy dừng một chút mới tiếp tục: “Hơn nữa, qua vô số năm sinh sôi nảy nở, huyết mạch Viêm Hoàng trong mỗi người cũng khác đi, bởi vì… đây chỉ là một loại sức mạnh mà tổ tiên để lại cho con người, anh có thể gọi nó là huyết mạch Viêm Hoàng, cũng có thể gọi nó là một huyết mạch khác, giống như gia tộc Hiên Viên chúng tôi chẳng hạn, hiện giờ chúng tôi gọi đó là huyết mạch Hiên Viên chứ không phải huyết mạch Viêm Hoàng”.
Diệp Quân thì thào: “Ra là thế…”
Hiên Viên Lăng cười bảo: “Thì ra anh cũng là người của ngôi sao màu xanh, chẳng trách kiếm này lại thần phục anh”.
Diệp Quân chỉ cười cười không nói.
Mẹ hắn, Tần Quan, cũng là người Hoa Hạ, tất nhiên hắn cũng được coi là một nửa người Hoa Hạ.
Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Tôi có thể thử xem huyết mạch của cô không?”
Nhưng hắn vừa nói thế, Hiên Viên Lăng đã lập tức đỏ mặt, nổi giận trừng mắt với hắn một cái.
Diệp Quân cười khổ.
Xem thử huyết mạch mà thôi… sao lại tỏ thái độ như thế chứ?
Hiên Viên Lăng bỗng hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh thực sự muốn xem?”
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
Hiên Viên Lăng đột nhiên kéo hắn lên giường, đè hắn nằm xuống, mặt đỏ như ráng chiều.
Diệp Quân lập tức khẩn trương hẳn lên.
Ủa gì?
Tôi chỉ muốn xem huyết mạch của cô, cô… lại thèm muốn thân thể tôi?
Đè Diệp Quân xuống giường, Hiên Viên Lăng hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy nhanh chóng nắm chặt hai tay, trong tích tắc, huyết mạch trong cô ấy đột nhiên sôi trào.
Và cũng trong tích tắc này, quần áo trên người cô ấy cũng hóa thành tro tàn.