Đối với người thường, tan làm, đi ăn chút đồ nướng, uống ly rượu, chém gió với nhau vài câu, đây chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày của họ.
Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lấy điện thoại ra, bấm số của Tô Tử. Gần như ngay lập tức, bên kia đã nhận máy, giọng Tô Tử vang lên trong loa: “Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ”.
Nghe thấy giọng cô ấy, Diệp Quân thoáng mỉm cười: “Tôi rất nhớ cô”.
Đầu bên kia, Tô Tử trầm mặc một lát mới nói: “Tôi cũng vậy”.
Diệp Quân cười hỏi: “Có bận không?”
Tô Tử nhẹ nhàng nói: “Bận. Dự án mới vừa bắt đầu, còn rất nhiều chuyện cần xử lí”.
Diệp Quân cười cười: “Không, cô đừng làm việc khuya quá, phải nghỉ sớm đó”.
Tô Tử đáp: “Được”.
Diệp Quân cúp điện thoại, đi về một hướng. Hắn nhanh chóng đi tới góc đường, nơi này rất hẻo lánh, tối tăm, có rất ít người qua lại.
Đúng lúc này, sau lưng Diệp Quân xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Người này chính là vị cường giả tông sư của Vị Lai Tông từng tấn công hắn lần trước.
Diệp Quân nhìn vị cường giả tông sự kia, khẽ cười một tiếng: “Ông vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nhỉ”.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cậu cố ý dẫn tôi tới đây”.
Diệp Quân đang định nói gì, người đàn ông trung niên đã xoay người lao vụt đi, thoáng chốc đã biến mất ở cách đó không xa.
Diệp Quân sửng sốt.
Chạy luôn à?
Cái quỷ gì thế?
Quả thực, hành vi của đối phương đã khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Nhận thấy tình hình không ổn liền chạy luôn?
Đầu óc đám người của ngôi sao màu xanh này đều nhanh nhạy như vậy?
Một lúc sau, Diệp Quân lắc đầu, không biết phải nói gì, vốn định dùng kiếm khí trấn áp và giết đối phương, ai ngờ đối phương quá cảnh giác, chuồn nhanh như vậy.
Diệp Quân rời khỏi góc tối, đi ra đường chính, dạo quanh phố phường, đi tới cầu vượt.
Cha và cô cô từng tới nơi này, hắn cũng muốn tới đây thử vận may, chỉ tiếc, vẫn không thấy được hai người.
Từ Chân hôm nay có tới.
Cô ta vận bộ váy dài màu vàng nhạt, tóc xõa vai, dung nhan tuyệt mỹ. Trước mặt cô ta có bày mấy cuốn sách.
Người qua người lại, ai đi ngang cũng phải ghé mắt nhìn Từ Chân giây lát, bởi vì cô ta thật sự quá đẹp. Trên cây cầu vượt này, Từ Chân chính là một ‘cảnh quan’ đẹp mắt nhất.
Thấy Diệp Quân đi tới, Từ Chân chỉ mỉm cười.
Diệp Quân ngồi xuống cạnh Từ Chân, chào: “Chân tỷ”.
Từ Chân liếc nhìn hắn một cái: “Trông cậu có vẻ không được vui nhỉ”.
Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Chân tỷ, tỷ biết Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không?”