Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2168: “Sắp viết xong rồi?”



Mộc Uyển Du tò mò nhìn Từ Chân, cũng không lên tiếng.



Diệp Quân kéo tay Mộc Uyển Du đến trước mặt Từ Chânm nói: “Chân tỷ, Uyển Du không thể nào tu luyện được Vũ Trụ Quan Huyên Pháp của ta, ta không tìm ra nguyên nhân, tỷ xem giúp ta với”.



Từ Chân liếc nhìn Mộc Uyển Du, nói: “Thể chất có hơi đặc thù”.



Diệp Quân kinh ngạc: “Thể chất đặc thù?”



Advertisement

Từ Chân gật đầu: “Thể chất Thiên Tuyệt”.



Diệp Quân không hiểu, hỏi lại: “Thể chất Thiên Tuyệt là gì?”



Từ Chân cười đáp: “Tức là trời muốn tuyệt đường cô ấy, chặt đứt mọi đường tu hành”.

Advertisement





Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân sửng sốt cả người: “Còn có loại thể chất này sao?”



Từ Chân cười cười: “Thực ra, nói đơn giản hơn chút là nhưng huyệt đạo then chốt trong người cô ấy đều đang bế tắc, linh khí không thể tiến vào cơ thể, cho dù cưỡng chế mang vào thì cũng sẽ chỉ khiến cô ấy đau đớn không sao chịu nổi, không thể tu luyện bình thường đâu”.



Nghe Từ Chân giải thích, sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên buồn bã.



Từ Chân cười nói: “Cô gái, chớ có đau buồn, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.



Mộc Uyển Du vội ngẩng đầu nhìn Từ Chân, do dự một chút rồi hỏi: “Chị ơi, chị có cách giải quyết ạ?”



Từ Chân gật đầu: “Đương nhiên”.



Mộc Uyển Du thở ra một hơi nhẹ nhõm, tất nhiên cô ấy cũng rất muốn tu luyện, đặc biệt là khi biết đến thế giới của người tu hành rồi, cô ấy vô cùng khát khao được gia nhập thế giới đó.



Diệp Quân gật đầu: “Vậy chỉ có thể chờ khi nào tu vi của ta khôi phục rồi sẽ giúp cô ấy cải biến thể chất thôi”.



Từ Chân bảo: “Không cần đợi lâu vậy đâu”.



Nói đoạn, cô ta nhìn sang Mộc Uyển Du, cười nói: “Cô qua đây”.



Mộc Uyển Du bước tới trước mặt Từ Chân, Từ Chân đột nhiên ấn một ngón tay vào một vị trí trên bụng cô ấy, thân thể Mộc Uyển Du run lên kịch liệt, thoáng chốc, toàn thân cô ấy đã răng rắc rung chuyển, như thể đang có cái gì đang thông suốt.



Khi Từ Chân thu ngón tay về, Mộc Uyển Du lập tức nhũn người ngã quỵ, Diệp Quân vội đỡ lấy cô ấy.



Cả người Mộc Uyển Du mềm ra như thể không còn chút sức lực nào.



Từ Chân cười nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi chút đi”.







Diệp Quân gật đầu, bế Mộc Uyển Du đặt lên giường, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, thức dậy là có thể tu luyện bình thường rồi”.







Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Ừm”.







Diệp Quân cười cười, đắp chăn cho Mộc Uyển Du rồi bước về phía Từ Chân.







Mộc Uyển Du nhìn theo bóng Diệp Quân rồi lại liếc nhìn Từ Chân phía xa xa, sắc mặt ảm đạm.







Diệp Quân đi tới chỗ Từ Chân, liếc nhìn đống bản thảo trên bàn, Từ Chân vội vã thu lại, cười bảo: “Hiện giờ vẫn chưa được đọc”.







Diệp Quân hỏi khẽ: “Sắp viết xong rồi?”







Từ Chân gật đầu: “Ừ”.