Một lúc lâu sau, trời dường như bị khoét một lỗ lớn, mưa càng lúc càng to, sau đó mưa như trút nước, lúc này mọi thứ đều ướt sũng. Một trận mưa kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng mới ngừng lại. Trong phòng. Hai người ôm chặt lấy nhau, sắc mặt Tô Tử đỏ ửng, trông hơi mệt mỏi. Diệp Quân ôm người phụ nữ trong lòng, bỗng nói: “Đi với anh nhé”. AdvertisementTô Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, trong mắt là sự bất ngờ và vui mừng. Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tô Tử bỗng nói: “Em sẽ có con chứ?” Diệp Quân sửng sốt, không ngờ lại bị hỏi như thế. Tô Tử nhìn hắn, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Nhiều như thế… chắc sẽ có nhỉ?” Advertisement Nói rồi cô ấy vùi mặt vào lòng Diệp Quân, cực kỳ xấu hổ. Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đừng trốn tránh câu hỏi của anh”. Tô Tử không nói gì. Diệp Quân khẽ nói: “Không muốn sao?” Tô Tử liên tục lắc đầu. Diệp Quân hỏi: “Không muốn đi à?” Tô Tử im lặng. Diệp Quân nói: “Nếu anh không quay lại nữa thì sao?” Tô Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân. Diệp Quân cười nói: “Muốn ở lại đây thật sao?” Tô Tử hơi cúi đầu xuống: “Em muốn ở bên anh nhưng… em muốn ở lại đây, ít nhất bây giờ là thế, vì ông nội em còn đang ở đây, ông ấy đã lớn tuổi rồi…” Cô ấy như nghĩ đến điều gì, hơi căng thẳng nói: “Sau khi anh đi, vẫn sẽ quay lại chứ?” Diệp Quân nói: “Nếu em ở lại đây thì anh sẽ quay lại”. Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Thật sao?” Diệp Quân gật đầu: “Ừ”. Tô Tử mỉm cười: “Em không yêu cầu gì cao cả, một ngày anh về một lần là được”. Diệp Quân: “…” Tô Tử khẽ nói: “Bao giờ anh đi?” Diệp Quân nói: “Vài ngày nữa”. Tô Tử cúi đầu xuống không nói gì. Diệp Quân mỉm cười: “Em muốn ở lại đây cũng được, vì anh muốn về là chuyện rất đơn giản”. Tô Tử gật đầu: “Ừ”. Diệp Quân thấp giọng thở dài. Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Sao thế?” Diệp Quân khẽ nói: “Không nỡ xa em”. Tô Tử sững sờ, sau đó òa khóc, cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân: “Anh biết cách dỗ dành em đấy”.