Diệp Quân im lặng một lúc, quay đầu lại nhìn Mộc Uyển Du trước mặt: “Đến lúc đó anh lại đi tìm em”.
Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân xoay người đi ra ngoài.
Mộc Uyển Du lặng thinh một lúc rồi tiếp tục tu luyện.
Cô ấy biết muốn trở thành người cùng thế giới với Diệp Quân, chỉ cần trở thành người tu tiên trong truyền thuyết, mà bây giờ cô ấy có cơ hội này dĩ nhiên sẽ nắm chắc.
Advertisement
…
Sau khi Diệp Quân ra khỏi Kiếm Đạo Viện, hắn đi theo Từ Nhu, Từ Nhu đi về phía xa không nói gì.
Diệp Quân cũng im lặng.
Một được một lúc lâu, Từ Nhu bỗng liếc nhìn hắn: “Vĩnh Sinh Đại Đế đến rồi”.
Advertisement
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Từ Nhu nói: “Cha và cô cô ngươi vẫn đang ở hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vẫn còn ở đây”.
Hắn ngừng lại một chốc, rồi nói: “Nhưng lần này ta định tự mình giải quyết”.
Từ Nhu nhíu mày: “Tự mình giải quyết sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Có gì mà không chắc”.
Từ Nhu im lặng một lúc, rồi nói: “Bây giờ thực lực của ngươi vẫn còn kém xa ông ta”.
Diệp Quân mỉm cười: “Thử xem”.
Từ Nhu nhìn hắn rồi gật đầu.
Từ Nhu dẫn Diệp Quân rời khỏi học viện Ngân Hà, sau đó nàng ta bước lên một chiếc xe thể thao sang trọng.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Lên xe”.
Diệp Quân do dự, sau đó ngồi vào ghế phó lái, hắn nhìn Từ Nhu: “Xe của tỷ à?”
Từ Nhu gật đầu.
Diệp Quân nói: “Tỷ biết chơi thật đấy”.
Ánh mắt Từ Nhu hiện lên ý cười: “Có nhiều thứ ở đây rất thú vị”.
Vừa nói nàng ta vừa khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như mũi tên rời khỏi cung.
Tốc độ rất nhanh.
Diệp Quân hỏi: “Tỷ muốn đưa ta đi đâu?”
Từ Nhu nói: “Sắp đến rồi”.
Diệp Quân liếc nhìn Từ Nhu, cách ăn mặc hôm nay của Từ Nhu hơi khác, đó là một chiếc sườn xám màu vàng nhạt làm tôn lên dáng người của nàng ta, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, trông rất gợi cảm.
Từ Nhu bỗng nói: “Đẹp không?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu mỉm cười: “Phát triển với đại tỷ đến mức nào rồi?”