Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Thụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Huynh mong đứa bé này làm thần chủ của Chân vũ trụ sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Muội có muốn không?”
Từ Thụ khẽ nói: “Ta nghe theo huynh”.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Muội nghĩ sao?”
Từ Thụ liếc nhìn hắn, nói: “Huynh lại ném vấn đề này cho ta rồi”.
Advertisement
Diệp Quân cười nói: “Thật ra muội nghĩ thế đúng chứ?”
Từ Thụ khẽ gật đầu: “Chân vũ trụ là tâm huyết của đại tỷ và bọn ta, nếu giao cho người ngoài, tất nhiên bọn ta sẽ không cam lòng, cũng sẽ không dễ quản lý nhưng nếu là con của chúng ta… thì sẽ khác”.
Nói đến đây nàng ta nhìn Diệp Quân: “Nhưng ta vẫn nghe theo huynh”.
Diệp Quân xoa bụng Từ Thụ: “Còn bao lâu nữa sẽ sinh?”
Advertisement
Từ Thụ nói: “Ba năm”.
“Hả?”
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Thụ cong môi cười: “Thể chất thần linh bọn ta khá đặc biệt”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Thụ cười nói: “Muốn sớm gặp được nó à?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ mỉm cười: “Ba năm, chỉ là chuyện trong một cái búng tay”.
Diệp Quân cười nói: “Cũng đúng”.
Hắn ôm lấy Từ Thụ, sau đó khẽ nói: “Hôm nay ta ngủ ở đây được không?”
Mặt Từ Thụ đỏ bừng, nàng ta không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Diệp Quân.
Tay phải Diệp Quân bỗng luồn vào trong áo Từ Thụ, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng ta.
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Thụ trở nên căng thẳng, sợ hắn sẽ trượt lên trên hoặc sờ xuống dưới.
Lần này Diệp Quân rất thành thật, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng Từ Thụ không làm loạn.
Thấy Diệp Quân không làm loạn, Từ Thụ cũng thầm thở phào, nàng ta khẽ nói: “Huynh sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó đi chung nhé”.
Từ Thụ không nói gì.
Diệp Quân nói: “Không muốn đi à?”
Từ Thụ bỗng hỏi: “Huynh có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Vũ Trụ Kiếp xảy ra vấn đề gì à?”
Từ Thụ gật đầu: “Ừ”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm: “Lẽ nào là sắp phát nổ toàn diện?”
Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Ta không biết, bọn ta hỏi đại tỷ, đại tỷ chỉ nói không sao, đừng lo, nhưng…”