Từ Thụ lắc đầu: “Ta và huynh vốn dĩ là vợ chồng, làm gì cũng đều là chuyện bình thường”. Diệp Quân mở cờ trong bụng, nắm chặt tay Từ Thụ. Từ Nhu hơi bất mãn: “Các ngươi xem bọn ta là không khí đấy à?” Từ Thụ mỉm cười: “Nhị tỷ, hôm nay tỷ nghe lén bao lâu rồi?” Từ Nhu chớp mắt, phủ nhận: “Không có”. AdvertisementTừ Thụ nhìn Từ Nhu: “Lần sau đừng nghe lén nữa, vào trong nhìn tốt biết mấy”. Vẻ mặt Từ Nhu cứng đờ. Có đôi khi là như thế, mình không ngại thì người ngại chắc chắn là người khác. Từ Chân bỗng nói: “Lần sau ta sẽ đến xem”. Advertisement Mọi người: “…” Từ Chân nhìn ba người, lại nói: “Các ngươi đừng bày ra vẻ mặt đó, ta nghiêm túc đấy”. Diệp Quân và Từ Thụ cạn lời. Lúc này Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Cậu sắp rời khỏi đây à?” Diệp Quân gật đầu: “Ừ”. Từ Chân khẽ gật đầu, cười nói: “Vừa đúng lúc”. Diệp Quân khó hiểu: “Vừa đúng lúc gì cơ?” Từ Chân cười nói: “Không có gì, chúng ta ăn cơm thôi”. Từ Thụ và Từ Nhu nhìn Từ Chân, không nói gì. Diệp Quân nói: “Chân tỷ, là chuyện của Vũ Trụ Kiếp sao?” Từ Chân cười nói: “Đều là chuyện nhỏ”. Diệp Quân thở dài: “Chân tỷ, tỷ đừng gạt bọn ta, nếu có chuyện gì, tỷ cứ nói ra, được không?” Từ Chân suy nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay ta viết xong sách rồi”. Diệp Quân nói: “Thế nên tỷ cũng đi à?” Từ Chân gật đầu. Từ Nhu bỗng nắm lấy tay Từ Chân, khẽ nói: “Đại tỷ… tỷ mạnh như vậy…” Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Từ Nhu, Từ Chân mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo…” Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngược lại là cậu, ta vẫn hơi lo cho cậu”. Diệp Quân khó hiểu: “Ta ư?” Từ Chân gật đầu, nhưng không nói gì nhiều. Diệp Quân đang định hỏi, Từ Chân bỗng nhìn Diệp Quân: “Đi với ta đến một nơi”. Diệp Quân gật đầu: “Được”. Từ Chân nhìn Từ Thụ, cười nói: “Cho ta mượn một buổi chiều nhé”. Từ Thụ gật đầu: “Của ta cũng là của đại tỷ, tỷ muốn dùng thế nào cũng được”. Diệp Quân cạn lời. Từ Chân lắc đầu khẽ cười.