Hai người cứ thế dùng bữa đến tối muộn. Đến lúc rời đi, Từ Chân lại lấy từ đâu ra mấy chục chai rượu trắng. Diệp Quân lắc đầu cười: “Chân tỷ à, tu vi của ta đã khôi phục rồi, sẽ không say nữa đâu”. Từ Chân chớp mắt: “Thế thì dễ thôi”. Nói rồi cô ta đứng lên, đi đến vỗ nhẹ vào vai hắn. Ầm! Advertisement Tu vi Diệp Quân một lần nữa bị phong ấn. "***??" Hắn ngu cả người. Advertisement Qué gì thế này?! Từ Chân: “Uống nào!" Diệp Quân chỉ biết trải qua chấn động trong câm lặng, không ngờ Chân tỷ có thể phong ấn tu vi hắn mà hắn không làm được gì. Từ Chân cười: “Đừng lo, chỉ có tác dụng trong đêm nay thôi, ngày mai cậu sẽ trở lại bình thường”. Diệp Quân không khỏi cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng. Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế còn không phải là đối thủ của hắn vào lúc này, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được Chân tỷ. Ôi! Diệp Quân thở dài trong lòng. Chẳng biết còn phải đi bao lâu nữa mới đạt đến vô địch đây! Có đôi khi hắn chỉ muốn nằm ra đó làm con ông cháu cha ngồi mát ăn bát vàng cho rồi. Chỉ thấy Từ Chân giơ chai rượu về phía hắn: “Cạn ly!" Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nói: “Không công bằng! Chân tỷ cũng phải phong ấn tu vi cơ!" Từ Chân gật đầu: “Được thôi”. Cứ thế, hai người ăn uống đến tận khuya. Thanh toán xong rồi, Từ Chân lại dẫn Diệp Quân trở về nhà trọ nơi Từ Nhu và Từ Thụ đang ở. Hai người kia thấy họ nồng nặc mùi rượu thì đồng lọat nhíu mày. Lại thấy Từ Chân lôi ra thêm một đống rượu trắng nữa: “Uống tiếp nào!" Diệp Quân trợn trắng cả mắt, nằm vật sang bên. Từ Nhu đỡ Từ Chân: “Còn uống gì nữa chứ, mau vào nghỉ ngơi...” Từ Chân chỉ cười: “Tiểu Nhu à, lâu lắm mới đông đủ một lần, chúng ta cứ uống cho đã đi được không?" Từ Nhu nhìn cô ta một hồi rồi gật đầu: “Được”. Từ Chân cười khà khà, vươn tay vỗ lên vai hai cô em gái, lập tức phong ấn tu vi họ lại.