Từ Nhu nhìn hắn chằm chằm, hai tay siết lại trong im lặng.
Diệp Quân chần chừ, đang định rút ra thì thấy Từ Nhu nhíu mày thật chặt vì đau đớn.
Advertisement
Làm hắn vội vàng dừng lại.
Sắc mặt Từ Nhu trở nên lúng túng.
Bầu không khí càng thêm mập mờ.
Lại qua mội hồi do dự, Diệp Quân cúi người ghé vào bên tai nàng ta, vốn định nói đây chỉ là hiểu lầm. Nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra.
Advertisement
Hiểu lầm ư?
Trên đời có hiểu lầm nào như thế này à?
Cuối cùng, hắn không giải thích cũng không trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng cử động.
Dù gì cũng thế này rồi!
Lý do lý trấu với trốn tránh gì đó đều không đáng mặt đàn ông!
Ban đầu Từ Nhu còn không quen, nhưng dần dà...
Không biết do say rượu hay là gì mà từ đầu đến cuối, nàng ta đều không phản kháng, cũng không từ chối.
Cũng chính là:
Êm ái, chậm rãi, từng chút một.
Hoa mai đóa đóa nở dưới thân.
Đêm muộn mưa rơi cùng tuyết hạ.
Từng giọt từng giọt nhỏ thấm nhuần.
...
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân tranh thủ cúi người xuống, nắm tay Từ Nhu. Nàng ta gối đầu lên tay hắn trong im lặng.
Diệp Quân đánh cái thở dài trong lòng.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
Làm sao mà uống say xong rồi lại thế này?
Chẳng lẽ là vì huyết mạch phong ma?
Huyết mạch phong ma: “...”
Từ Nhu cử động như muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã nhíu mày.
Diệp Quân thì thầm: “Sao vậy?"
Từ Nhu: “Dậy thôi”.
Diệp Quân chần chừ: “Trời còn chưa sáng mà”.
Từ Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn im lặng nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
Bỗng Diệp Quân cúi người đặt một nụ hôn lên trán nàng ta: “Nằm với ta thêm chút đi”.
Từ Nhu hơi rũ đầu, nói sau một hồi im lặng: “Ta biết ngươi ghét ta. Chúng ta có thể xem như chưa có gì xảy ra...”