Rời khỏi quán rượu rồi, Diệp Quân lại đi đến Kiếm Đạo Viện, thấy Song Song và Mục Vân đã trở về, Mộc Uyển Du cũng có mặt. Hai người trước đã lĩnh ngộ được kiếm ý. Diệp Quân cười nói với cả ba: “Hôm nay tôi đến để từ biệt”. Song Song và Mục Vân đồng thời kinh ngạc. Mộc Uyển Du thì im lặng cúi đầu, sắc mặt ảm đạm hẳn đi. Advertisement Diệp Quân lại nói: “Tôi phải đi rồi”. Mục Vân: “Vì sao vậy thầy?" Diệp Quân: “Phải về nhà”. Advertisement Về nhà? Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn hắn, hai tay lẳng lặng siết chặt. Song Song hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?" Diệp Quân: “Nếu mọi người thi đậu vào Ngân Hà Tông thì sẽ có”. Song Song nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, chắc chắn bọn này sẽ đậu”. Diệp Quân bật cười: “Tốt!" Rồi không chút kiêng dè nắm tay Mộc Uyển Du kéo lại gần: “Tôi đi rồi, về sau ở cùng với Tô Tử, nhớ phải chăm sóc nhau nhé?" Cô ấy khẽ gật đầu: “Được”. Song Song và Mục Vân thức thời lui xuống. Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Quân nhìn cô gái đang chìm vào im lặng trước mặt: “Không có gì muốn nói với tôi sao?" Nước mắt dâng đầy trong mắt Mộc Uyển Du: “Anh... có còn trở lại thật không?" Diệp Quân gật đầu: “Thật”. Mộc Uyển Du đáp lại: “Vậy tôi sẽ đợi anh”. Diệp Quân nắm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô: “Tôi có thể mở ra...” Nhưng cô ấy lắc đầu: “Tôi muốn tự tay mở ra, để xem anh để lại cho tôi những gì”. Diệp Quân cười: “Được”. Mộc Uyển Du nhón chân lên hôn hắn một hồi lâu, đoạn ghé vào tai hắn thì thầm: “Đợi anh trở về, tôi và Tô Tử sẽ...” Càng nói càng lí nhí, mặt càng lúc càng đỏ. Tim Diệp Quân đập thùng thùng: “Vậy...” Mộc Uyển Du gom hết dũng khí nhìn hắn đầy xoắn xuýt: “Vậy nên anh nhất định phải trở lại, hiểu không?" Diệp Quân lắc đầu cười. Hắn nhấc chân rời đi Kiếm Đạo Viện một hồi, chợt như cảm nhận được gì mà quay lại, thấy Mộc Uyển Du vẫn đang đứng ở cổng, lẳng lặng dõi theo. Cho dù đã thu hồi ánh mắt, hắn cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng ấy. Một nỗi luyến tiếc không dứt dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Hắn gọi: “Ám U”. Một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng hắn.