Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2234: “Ngươi chưa từng lo lắng gì cho ta sao?”



Kiếm Hành Đạo chém nát mọi sức mạnh, đâm thẳng vào giữa chân mày Vĩnh Sinh Đại Đế, ghim chặt ông ta lại.



Dù là đột phá thì cũng bị diệt trong một tích tắc.



Vĩnh Sinh Đại Đế chết trân tại chỗ, hai mắt dại ra.



Giây phút này, ông ta lại một lần nữa tuyệt vọng.



Advertisement

Vốn tưởng đột phá đã giúp ông ta bắt được một tia sáng hi vọng giữa vô tận mịt mùng, nào ngờ, dù đột phá lên tầng cao mới, nhưng khi đối mắt với một kiếm này, ông ta vẫn chẳng hề có chút khả năng đánh trả nào.



Vẫn bị diệt trong tích tắc!



Vĩnh Sinh Đại Đế cười khẽ một tiếng, thì ra, mình yếu đến thế…



Advertisement



Ý niệm này vừa xuất hiện, thân thể Vĩnh Sinh Đại Đế bắt đầu chậm rãi tan biến, không bao lâu sau đã hoàn toàn không còn lại gì.



Thế gian giờ đây đã không còn Vĩnh Sinh Đại Đế.



Diệp Quân chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ biết trầm mặc.



Hắn không cảm thấy vui sướng, ngược lại, trong lòng lại dậy lên một cảm giác nguy hiểm.



Tầm nhìn!



Hắn không cảm thấy Vĩnh Sinh Đại Đế ngu xuẩn hay quá yếu, Vĩnh Sinh Đại Đế gặp phải kết cục này chỉ vì đối phương chưa từng được gặp một đối thủ nào mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo mà thôi.



Tầm nhìn của Vĩnh Sinh Đại Đế bị hạn chế với mức cao nhất là chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thực lực của cô cô váy trắng lại ở trên cả chủ nhân bút Đại Đạo.



Thử nghĩ mà xem, nếu cô cô váy trắng và cha không phải thân nhân của mình, thì liệu tầm nhìn của mình có thể cao hơn Vĩnh Sinh Đại Đế không?



Chỉ sợ tầm nhìn của mình khi ấy đã bị giới hạn mức cao nhất là một vị Mệnh Vận Đại Đế.



Ếch ngồi đáy giếng!



Rất nhiều người hay cười nhạo người khác là ếch ngồi đáy giếng, nhưng hẳn họ cũng chẳng nghĩ được rằng, có lẽ chính họ cũng đang ngồi trong một chiếc giếng nào đó.



Biển vũ trụ bao la, người tài còn có người tài hơn.



Bất cứ thời điểm nào cũng phải sống thật khiêm nhường.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, mở lòng bàn tay, một tòa tháp màu vàng xuất hiện trong tay hắn.



Tháp gia!



Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trong tay mình, mỉm cười: “Tháp gia, đã lâu không gặp rồi”.







Tiểu Tháp tức giận nói: “Ngươi chưa từng lo lắng gì cho ta sao?”







Diệp Quân cười ha hả: “Tháp gia, ngươi từng ở cùng cha ta và ông nội ta, hẳn đã được từng trải nhiều, đúng không? Vậy thì sao Vĩnh Sinh Đại Đế lại có thể là đối thủ của ngươi?”







Tiểu Tháp cười ha ha: “Nhóc con, ngươi đúng là thông minh, ngươi nói đúng, Tháp gia ta đây có cái gì chưa từng được gặp? Vĩnh Sinh Đại Đế cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi! Hôm nay nếu Thiên Mệnh tỷ tỷ không ra tay thì Tháp gia ta đây cũng có thể trấn áp và giết ông ta…”







Diệp Quân cười cười, vị Tháp gia này bắt đầu chém gió rồi.







Lúc này, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng cũng đi tới, người phụ nữ váy trắng xòe tay, một mớ nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.







Diệp Quân lập tức mừng rỡ vô cùng.







Những chiếc nhẫn không gian này chính là tài sản của Vĩnh Sinh Đại Đế cùng đám cường giả kia.