Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2245: “Từ từ đã”.



Nói đến đó, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thực ra cũng có chút quan hệ với cậu đấy”.



Diệp Quân tức thì nhíu mày.

Có mối quan hệ với mình?



Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Diệp Quân lộ vẻ nghi hoặc.



Chủ nhân bút Đại Đạo bèn giải thích: “Quá Khứ Tông từng xuất hiện ở thời đại của cha cậu”.

Advertisement



Diệp Quân nhăn mày: “Từng xuất hiện ở thời đại của cha ta?”



Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, nhưng không nói thêm điều gì.



Thấy chủ nhân bút Đại Đạo không muốn nhiều lời về vấn đề này, Diệp Quân cũng không tiếp tục hỏi tỉ mỉ, hắn nhìn ông ta: “Ông thật lòng tình nguyện trợ giúp ta?”

Advertisement





Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nếu cậu cũng thật tình muốn sáng lập một trật tự hoàn toàn mới, để vũ trụ này trở nên tốt hơn, ta cũng sẽ thật lòng tình nguyện trợ giúp cậu”.



Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông định trợ giúp ta như thế nào? Hoặc nói cách khác, ông làm thế nào để hỗ trợ ta?”



Diệp Quân biết rõ, nếu muốn hắn dùng thực lực cá nhân đi đối kháng toàn bộ đám cường giả trong Tuế Nguyệt trường hà đó thì quả là một chuyện không thực tế.



Nhưng hiện tại hắn không thể gọi người hỗ trợ, bởi vậy, lúc này hắn phải quảng giao bạn bè, làm lớn mạnh đội ngũ của mình.



Thành lập trật tự vũ trụ là chuyện của một cá nhân sao?



Không!



Một người, tuyệt đối không có khả năng thành lập một trật tự.



Dù là cô cô váy trắng cũng không làm được, tất nhiên, cô cô có thể hủy diệt vô số trật tự.



Bởi vậy, hắn muốn tìm sự trợ giúp.



Hắn phải kêu gọi toàn bộ những nhân tài khắp nơi tới hỗ trợ hắn cùng đối kháng với Ác Đạo, cùng nhau thành lập một trật tự mới.



Đặc biệt là vị chủ nhân bút Đại Đạo này, hắn nhất định phải lấy được sự ủng hộ của ông ta, không thể để ông ta nhảy sang phe địch được.



Chủ nhân bút Đại Đạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cậu chỉ có một trăm năm, một trăm năm…”



Diệp Quân chợt lắc đầu: “Ta không có đến một trăm năm, nếu ta đoán không sai thì chẳng mấy nữa, những cường giả bên trong Tuế Nguyệt trường hà của lịch sử sẽ tới nhằm vào ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho ta đủ trăm năm trưởng thành, vì thế, hiện giờ, việc cấp bách nhất của chúng ta là làm thế nào để chống lại bọn họ…”



Nói đến đây, hắn nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo.







Chủ nhân bút Đại Đạo biến sắc: “Cậu nhìn ta làm gì? Cậu nghĩ rằng ta có thể đánh được toàn bộ bọn chúng sao?”







Diệp Quân nghiêm mặt nói: “Ông là người số một bên dưới Tứ Kiếm, nếu ông cũng không thể ngăn cản bọn họ thì chúng ta còn nói thành lập trật tự mới làm gì. Bởi vì bọn họ nhất định sẽ tới tấn công ta, khi đó, ta chẳng còn thời gian mà trưởng thành đâu. Cho nên, việc này chỉ có thể nhờ ông, phiền ông tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, giữ chân bọn họ, cho ta chút thời gian”.







“Từ từ đã”.







Chủ nhân bút Đại Đạo càng nghe càng thấy không ổn, ông ta vội nói: “Việc này cần bàn lại kĩ hơn, cần bàn lại đã”.







Diệp Quân gật đầu: “Vậy ông nói đi, ta nghe lời ông”.







Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân, lòng dấy lên một cảm giác bất ổn, ông ta cảm thấy dường như mình đã leo lên thuyền giặc rồi.







Từ Nhu đứng sau lưng Diệp Quân, nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp.