Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2259: “Ông ta còn sống không?”



Diệp Quân ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo do dự, sau đó nói: “Ông ta gọi người rồi, chúng ta có cần tạm thời tránh đi không?”



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lạnh nhạt nói: “Cần thế sao?”



Diệp Quân không nói gì.



Hôm nay chủ nhân bút Đại Đạo muốn khoe khoang đến cùng rồi.

Advertisement



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông lão áo xám phía xa, trầm giọng nói: “Chẳng phải gọi người sao? Nào, cố gắng gọi cho ta đi, tốt nhất là gọi vị hoàng đế khai quốc của đế quốc Vĩnh Dạ ấy, ta muốn xem thử đế quốc Vĩnh Dạ các ngươi lợi hại cỡ nào?”



Ông lão áo xám nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt đầy vẻ kiêng dè.



Advertisement



Người này có vẻ không tầm thường.



Chủ nhân bút Đại Đạo?



Ông lão áo xám cau mày trầm tư một lúc, thế nhưng ông ta vẫn không có ấn tượng gì, ông ta quả thật chưa từng nghe đến tên người này.



Ngay lúc này, mười mấy khí tức cực mạnh bỗng xuất hiện ở phía xa tinh không.



Diệp Quân nheo mắt, khí tức này thấp nhất cũng là cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế.



Diệp Quân khá ngạc nhiên, tùy tiện có thể xuất hiện hơn mười vị Mệnh Vận Đại Đế, đế quốc Vĩnh Dạ này đúng là không tầm thường chút nào.



Đúng lúc này, một nhóm cường giả xuất hiện cách Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo không xa, dẫn đầu là một cô gái. Mặc dù là phụ nữ nhưng lại mặc quần áo của nam, cô ta mặc một chiếc áo bào màu ngọc, còn treo ngọc bội ở thắt lưng, mày liễu mắt phượng, mái tóc được buộc bằng chiếc trâm ngọc tạo thành búi tóc hình cầu, đứng ở đó, xinh đẹp, tuấn tú.



Cô gái cúi chào chủ nhân bút Đại Đạo: “Vãn bối Chỉ Ngôn chào tiền bối”.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Cô biết ta à?”



Cô gái mỉm cười: “Ta từng nghe người lớn trong nhà nhắc đến tên của tiền bối, người lớn trong nhà thường nói lúc đầu nếu nhờ tiền bối giúp đỡ, đế quốc Vĩnh Dạ cũng không thể nào dựng nước được. Hôm nay, thuộc hạ có mắt không tròng đắc tội với tiền bối, ta thay mặt ông ta xin lỗi tiền bối”.



Nói rồi cô ta cung kính cúi người với chủ nhân bút Đại Đạo.



Các cường giả ở đằng sau cô ta cũng đều hành lễ.



Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ông lão áo xám trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ, rốt cuộc người này có lai lịch gì?







Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Người lớn trong nhà cô là ai?”







Cô gái nói: “Tống Tiên”.







Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày: “Là ông ta”.







Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.







Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Ông ta còn sống không?”







Sắc mặt cô gái tối sầm lại: “Mười năm trước tuổi thọ đã tận, đã ra đi”.



Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ lắc đầu: “Ta còn nhớ năm đó gặp ông ta là năm nghìn vạn năm trước, khi đó ông ta khí phách hiên ngang, uy nghiêm vượt qua Đại Đạo, làm người ung dung tự tại nhất thế gian, không ngờ chưa gặp lại thì người đã…”




Ông ta vừa nói vừa thấp giọng thở dài.