Nghe Dạ Thư Nhu nói thế, sắc mặt Dạ An Quân thay đổi.
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Giết hắn”.
Cô ta vừa dứt lời, các cường giả xung quanh đang định tấn công, nhưng đúng lúc này ông lão gầy gò vẫn ẩn náu trong góc đại điện bỗng biến thành một luồng sáng lao thẳng về phía Diệp Quân. Ông ta không ra tay mà lại lấy ra một thẻ bài rồng màu vàng ra: “Theo lệnh của bệ hạ, Dạ An Quân và Dạ Thư Nhu cấu kết với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả âm mưu làm phản, lập tức bắt lấy, nếu chống cự sẽ bị giết ngay lập tức”.
Rầm!
Xung quanh lại có thêm mười mấy khí tức đáng sợ.
Cảm nhận được khí tức này, Dạ An Quân hoảng sợ: “Quân đoàn Vĩnh Dạ”.
Dạ Thư Nhu nhìn ông lão, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Mộc Lão, tại sao ông lại phản bội ta?”
Mộc Lão bình tĩnh nói: “Trước giờ ta luôn là người của bệ hạ”.
Đồng tử Dạ Thư Nhu co lại, run lên.
Mộc Lão này đã ở gia tộc Vĩnh Hằng mấy trăm năm, là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cô ta, hơn nữa còn dạy cô ta võ thuật, vừa là cha vừa là thầy, là người cô ta tin tưởng nhất, thế nhưng cô ta không ngờ đây lại là người của hoàng cung…
Sắc mặt Mộc Lão phức tạp: “Thư Nhu, ta đã dùng dụng cụ thủy tinh ghi âm lại những lời lúc nãy các ngươi nói, lúc này đã truyền đến chỗ bệ hạ, các ngươi… thua rồi”.
Nghe thế Dạ Thư Nhu ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro.
Dạ An Quân nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Advertisement
Mộc Lão xem hai người như không khí, xoay người cúi người với Diệp Quân: “Diệp công tử, bệ hạ cho mời”.
Diệp Quân gật đầu, xoay người rời đi, khi bước đến cửa, hắn bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Dạ Thư Nhu và Dạ An Quân: “Các ngươi đều đang tranh đấu nhưng lại quên mất một người quan trọng nhất, người này là hoàng đế bệ hạ đương thời…”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Thế nên lần này Diệp công tử đến gặp ta chỉ đơn giản là gặp ta, không có ý muốn hợp tác với ta sao?”
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên là ta muốn hợp tác rồi, vì ta không chắc thái độ của bệ hạ thế nào nhưng bây giờ có vẻ các cô kém hơn bệ hạ không chỉ một chút thôi đâu. Còn nữa, Thư Nhu cô nương, thứ cho ta nói thẳng, cấp bậc của các cô quá thấp, không có tư cách tham dự vào việc giữa ta và đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả…”
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Dạ Thư Nhu trong điện nhắm chặt mắt lại, cảm thấy chua xót.
Kế hoạch nhiều năm nay một hủy trong phút chốc.
Dạ An Quân gằn giọng nói: “Chúng ta vẫn còn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó”.
Dạ Thư Nhu quay đầu nhìn Dạ An Quân, trong mắt đầy vẻ thất vọng: “Chúng ta không còn cơ hội tranh cử đế vị nữa thì không còn giá trị lợi dụng, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó sẽ không để mắt đến chúng ta nữa…”
Cô ta vừa dứt lời, mấy chục khí tức mạnh mẽ bên ngoài bỗng biến mất như thủy triều.
Thấy thế Dạ An Quân ngồi phịch xuống ghế.
Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đi rồi.
Advertisement
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Quân đi ra bên ngoài, lúc này mười mấy cường giả mặc áo giáp đen xuất hiện ở hai bên cạnh hắn.
Quân đoàn Vĩnh Dạ!
Mười mấy khí tức cường giả này cực kỳ mạnh, mặc dù họ đều là Mệnh Vân Đại Đế nhưng mạnh hơn Mệnh Vận Đại Đế bình thường rất rất nhiều.
Mệnh Vận Đại Đế cũng phân biệt mạnh và yếu.
Được nhóm hộ vệ hộ tống, Diệp Quân đi ra ngoài nhưng vừa định đi ra khỏi cửa đại điện, hắn bỗng quay đầu lại nhìn một tòa nhà cao tầng bên phải, có một thiếu niên mặc đồ trắng đứng trên đó.
Thiếu niên đồ trắng nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử, ta thật không ngờ ngươi lại chọn vị kia trong hoàng cung, đúng là khiến ngươi ta bất ngờ đấy”.
Diệp Quân mặc kệ đối phương, hắn xoay người đi ra ngoài.
Bị xem như không khí!
Thiếu niên đồ trắng nheo mắt: “Diệp công tử, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao? Ngươi…”
Diệp Quân xoay người nhìn thiếu niên đồ trắng: “Khiêu chiến một đánh một à?”
Thiếu niên đồ trắng cau mày.
Diệp Quân nhìn thiếu niên đồ trắng: “Ở đây luôn đi, ta và ngươi một đánh một, không được gọi người, sống chết tự chịu”.
Thiếu niên đồ trắng nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nhếch môi lộ ra vẻ khinh thường: “Bảo tông chủ Quá Khứ Tông đổi người khác làm đối thủ của ta đi, ngươi không xứng”.
Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Thiếu niên đồ trắng sầm mặt.
Mộc Lão bên cạnh Diệp Quân nhìn Diệp Quân, tên này đúng là khó đối phó.
Như nghĩ đến điều gì, ông ta thầm thở dài, Thư Nhu và Dạ An Quân đó không phải là đối thủ của người đàn ông này cho dù là trí thông minh hay thực lực.
Khi bước ra khỏi đại điện, Diệp Quân nhìn thấy Tống Chỉ Ngôn, cô ta nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương, có duyên sẽ gặp lại”.
Dứt lời, hắn đi về phía đằng xa.
Thật ra hắn cũng khá bất ngờ, vì Tống Chỉ Ngôn không nói cho Dạ Thư Nhu chuyện chủ nhân bút Đại Đạo và hắn cùng đến đây.
Người phụ nữ này khá thành thật.
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân đang đi về phía đằng xa, vẻ mặt phức tạp, lúc này cô ta cũng cảm thấy may mắn vì mình không đứng hoàn toàn về phía Dạ Thư Nhu, nếu không người đàn ông này có thể giết chết nhà họ Tống chỉ với một câu nói trong hoàng cung.
Nụ cười lúc nãy của Diệp Quân đang nói cho cô ta biết nhà họ Tống của cô ta sẽ không có chuyện gì.
Trong cuộc tranh đấu phái hệ này, bên thất bại có thể sống, bảo vệ được cả gia tộc đã cực kỳ hiếm rồi.
Không lâu sau, mấy người Diệp Quân đi vào trong hoàng cung.
Hoàng cung của đế quốc Vĩnh Dạ cực kỳ hoành tráng, lúc này phòng ngự trong hoàng cung vô cùng nghiêm ngặt, không chỉ khởi động trận pháp mà cấm quân đại nội cũng liên tục quét quanh bầu trời hoàng cung bằng thần thức, những thần thức này tạo thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Diệp Quân nhìn xung quanh, vị hoàng đế bệ hạ này cũng rất kiêng dè đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đi theo Mộc Lão đến trước một đại điện, Mộc Lão cung kính hành lễ với đại điện, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Quân đi vào đại điện, cả đại điện đều trống không, phía trên chính giữa có một chiếc ghế rồng màu vàng, một người đàn ông trung niên ngồi trên đó. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ long bào, tóc dài qua vai, cả người toát ra uy lực không giận mà uy cực mạnh.
Còn một người nữa cũng có mặt trong đại điện, chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo chia thành hai đường.
Như ông ta nói, thật ra vị hoàng đế này mới là mục tiêu thật của họ.
Còn hai người tranh cử kia chỉ là đối tượng dự phòng của họ thôi.
Nhìn thấy Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Vị này là hoàng đế Dạ Quân, cậu gọi tiền bối là được”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nhìn Dạ Quân: “Tiền bối”.
Dạ Quân nhìn Diệp Quân, im lặng một lúc lâu, ông bỗng cười nói: “Không hổ danh là người được Chân Thần chọn, không chỉ là một tài năng đẹp trai, mà e là thực lực cũng là sự tồn tại vô địch trong thế hệ trẻ”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tiếc là đối thủ của ta đều là đám già lớn tuổi”.
Dạ Quân cười nói: “Thiên tài thật sự, đối thủ của người đó bao giờ cũng mạnh hơn người đó”.
Diệp Quân không nói gì, ông hoàng đế này không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào.
Dạ Quân đột nhiên nói: “Ta và chủ nhân bút Đại Đạo nói chuyện rất lâu, muốn đế quốc Vĩnh Dạ giúp đỡ Chân vũ trụ cũng được nhưng ta có một điều kiện, cũng chỉ có một điều kiện này thôi”.
Diệp Quân hỏi: “Điều gì?”
Dạ Quân nhìn Diệp Quân: “Liên hôn”.
Diệp Quân im lặng không nói.
…
Liên hôn ư???
Diệp Quân phải mất một hồi trong im lặng mới quay sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, thấy ông ta xòe tay nói: “Ta không hề đồng ý điều kiện này. Ban nãy ông ta cũng không nói sẽ hợp tác mà muốn xem cậu thế nào trước, xem ra ông ta nhìn trúng cậu rồi. Muốn trách chỉ có thể trách cậu ưu tú quá thôi”.
Diệp Quân đen cả mặt, thầm nhủ có quỷ mới tin ông!
Chủ nhân bút Đại Đạo biết không lừa được hắn thì cười xòa cho qua.
Thấy Diệp Quân toan mở miệng, Dạ Quân lên tiếng trước: “Ta biết Diệp công tử không thích liên hôn, nhưng ta bắt buộc phải có một lý do để giúp đỡ Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên. Nếu không, chúng ta sẽ vấp phải rất nhiều phản đối, thậm chí là náo loạn trong nước nếu không bị Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tấn công nhưng vẫn xuất binh tương trợ các vị. Nhưng nếu hai bên liên hôn, và bên cậu có thể mang lại lợi ích cho chúng ta, thì đây là một câu chuyện khác”.
Diệp Quân im lặng.
Dạ Quân nhìn hắn: “Cậu cứ suy nghĩ đi, nhưng thời gian không còn nhiều, hãy nhanh chóng đưa ra quyết định”.
Diệp Quân nhìn Chủ nhân bút Đại Đạo, nghe ông ta nói: “Ngươi quyết định đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Ta sẽ thành thân với ai?"
Dạ Quân: “Con gái ta”.
Diệp Quân: “Có thể gặp mặt trước được không?"
Dạ Quân nhìn hắn một hồi lâu mới đáp: “Được”.
Rồi ngoái nhìn về sau: “Mời Nam Phong công chúa đến”.
Một cường giả đứng trong điện cung kính thi lễ rồi lui ra.
Không lâu sau, một cô gái bước vào. Diệp Quân quay lại nhìn, thấy cô ta vẫn còn rất trẻ, hẳn chỉ tầm hai mươi, nhưng nhờ chiếc váy dài màu đen mà toát ra vẻ chững chạc trưởng thành. Bước chân cô nhẹ nhàng thanh thoát, điệu bộ nền nã, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
Chỉ là gương mặt cô ta lại mang vẻ lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách.
Cô ta chính là Dạ Nam Phong.
Bước vào rồi, Dạ Nam Phong hơi cúi người chào Dạ Quân rồi chỉ im lặng đứng đó.
Không hề nhìn Diệp Quân dù chỉ một lần.
Ánh mắt Dạ Quân đảo qua lại giữa hai người họ rồi nói: “Cả hai trò chuyện đi”.
Rồi đứng dậy rời đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo đến gần Diệp Quân: “Ta biết cậu không thích chuyện này nhưng...”
Lại bị hắn ngắt lời: “Ông đi đi, để bọn ta nói chuyện riêng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sững người, thấy Diệp Quân đang nhìn Dạ Nam Phong không chớp mắt thì nhíu mày lại, tự hỏi có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không?
Thằng nhóc này rất có thể xem con người ta như món ăn!
Thấy đẹp là cưới.
Thấy xấu thì có đánh chết cũng không chịu, bắt đầu nói cái gì mà đạo đức với chả tiết tháo.
Ông ta lắc đầu, thầm mắng một tiếng súc sinh rồi xoay người rời đi.
Để lại Diệp Quân và Dạ Nam Phong ở một mình trong điện.