Diệp Quân lao về phía nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hết lần này đến lần khác, nhưng lại bị đẩy lùi hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả vui mừng khôn xiết, bởi vì họ phát hiện khi họ không chủ động xuất kích nữa, Diệp Quân không làm gì được họ, chỉ cần họ chủ động xuất kích thì chắc chắn sẽ có người chết.
Mà hợp lực phòng thủ thì Diệp Quân sẽ không làm được gì!
Advertisement
Làm hắn kiệt sức!
Cứ thế, cả hai bên bắt đầu khiến đối phương tiêu hao thể lực.
Advertisement
Diệp Quân cầm Thánh kiếm Hiên Viên đứng ở nơi xa, giờ phút này, Thánh kiếm Hiên Viên dưới sự ảnh hưởng của huyết mạch phong ma đã biến thành màu đỏ như máu.
Xung quanh hắn không ngừng tuôn ra sức mạnh huyết mạch, cực kỳ đáng sợ.
Đột nhiên Diệp Quân mở mắt, trong mắt đầy tơ máu, giây tiếp theo, hắn bỗng hóa thành một luồng kiếm quang chém về phía Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cứng đờ, vội vàng liên thủ phòng ngự.
Ù!
Cùng với tiếng kiếm ngân vang lên, Diệp Quân bỗng hóa thành luồng kiếm quang màu đỏ biến mất tại chỗ.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu hô to: “Phòng ngự”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hành động, một tấm khiên khí màu vàng kim cao vạn trượng xuất hiện trước mặt mọi người.
Kiếm tới.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, đinh tai nhức óc!
Khiên khí màu vàng kim nứt ra nhưng không bị phá vỡ, có điều lúc này lại có một kiếm nữa chém xuống.
Bùm!
Nhát kiếm này chém xuống, khiên khí màu vàng nổ tung, hóa thành hàng nghìn mảnh vỡ màu vàng bắn về bốn hướng, nó đi qua nơi nào, thời không Tuế Nguyệt trường hà xung quanh lập tức bị xé nát thành từng mảnh.
Nhưng vào lúc này, đoàn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã bị đẩy lùi mấy vạn trượng, một làn nữa cách xa Diệp Quân.
Bây giờ họ đã hạ quyết tâm khiến Diệp Quân kiệt sức, quyết không cứng đối cứng với hắn!