Cứ tấn công mãi cũng không được, Diệp Quân ngầm nhận ra mình phải thay đổi.
Thấy Diệp Quân không ra tay nữa, phía người đàn ông trung niên đều nhíu mày, trong lòng cũng thấy hơi bất an.
Họ thật sự không sợ một người khi thật sự điên, chỉ cần không ra tay, họ hoàn toàn có thể cứ thế làm Diệp Quân hao kiệt.
Advertisement
Điều họ sợ là tên này không điên hoàn toàn, vẫn còn biết nghĩ.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng mở mắt ra, giây tiếp theo, hắn xông tới chỗ nhóm người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ta thay đổi: “Phòng thủ!”
Advertisement
Vừa dứt lời, nhóm cường giả đồng loạt ra tay, vô số sức mạnh tập hợp lại thành một tấm khiên khổng lồ vạn trượng chắn ở trước người.
Mà lúc này Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Vẫn là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Nhưng lần này, hắn liên tiếp thi triển bốn lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo, mỗi lần một nghìn nhát!
Điều này tương đương với bốn nghìn nhát kiếm chồng chéo.
Khi hắn chém ra nhát kiếm này, con ngươi người đàn ông trung niên cầm đầu co rụt lại, trong lòng ông ta kinh hãi, bởi vì ông ta phát hiện uy lực nhát kiếm lần này của Diệp Quân còn mạnh hơn trước nhiều lần.
Không đỡ được!
Kiếm hạ xuống.
Bùm!
Một khoảng kiếm quang bộc phát, trong nháy mắt, màn sáng vạn trượng vỡ tan, sức mạnh cường đại chém mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng đầu thành mảnh vụn.
Uy lực của nhát kiếm này cực kỳ đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đang lùi lại đều trở nên cực kỳ khó coi, uy lực kiếm này của Diệp Quân đã mạnh hơn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, huyết mạch của Diệp Quân không cạn kiệt mà bọn họ đã cạn kiệt trước.
Sau một kiếm phá tan màn sáng vạn trượng ấy, Diệp Quân thừa thế tiến lên, người hắn rung lên, hóa thành một kiếm quang xông tới.