Vừa nói, bà ấy vừa gõ nhẹ ngón chân, một giây sau, người đã xuất hiện cách đó ngàn trượng.
Diệp Quân theo sát phía sau.
Hai người đi tới một trong những cung điện lớn nhất, cung điện ở đây rất cổ kính, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Không gian xung quanh hơi hoang vắng, không có bất cứ luồng khí tức nào, thoạt nhìn rất u ám.
Advertisement
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn phía trên chính điện, ở đó có ba chữ lớn: Thiên Khí Tông!
Thiên Khí Tông?
Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ tò mò.
Advertisement
Lúc này, Diệp Thanh Thanh đi về phía đại điện.
Diệp Quân vội vàng đi theo.
Sau khi bước vào đại điện, mùi nấm mốc xộc thẳng đến.
Diệp Thanh Thanh vung tay áo, một luồng kiếm ý được phóng thích, tất cả mùi nấm mốc đều bị quét sạch.
Toàn bộ đại sảnh trống rỗng, cách hai người không xa có một ông lão mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước mặt, cúi đầu, cả người không có khí tức.
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy bình tĩnh nói: "Đi thôi!"
Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân do dự, sau đó nhẹ nhàng hành lễ với ông lão áo trắng rồi mới xoay người đi.
Khi đến những nơi thế này thì nên lịch sự, có thể sẽ có điều bất ngờ.
Ngay khi hai người chuẩn bị rời khỏi đại điện, ông lão áo trắng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đột nhiên chậm rãi mở mắt. Diệp Quân lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía ông lão, lúc này ông lão cũng đang nhìn hắn.
Vẫn còn sống!
Diệp Quân khẽ hành lễ: "Chào tiền bối!"
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn ông lão áo trắng, nhưng không nói gì.
Ông lão áo trắng liếc nhìn Diệp Thanh Thanh một lát, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: "Cậu là người ủng hộ trật tự Thiện Đạo!"
Diệp Quân khó hiểu: “Tiền bối biết ta sao?"
Ông lão mặc áo trắng gật đầu: “Cách đây không lâu, có người tìm đến ta, hy vọng ta giết cậu”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Ông lão áo trắng khẽ mỉm cười: “Nhưng ta không đồng ý”.
Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"
Ông lão áo trắng mỉm cười, không nói gì nữa.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Ta có một vấn đề muốn hỏi cậu, được không?"