Đương lúc Đệ Nhất Phong lao tới, có tiếng rồng ngâm chợt vang vọng khắp đất trời. Một luồng sáng vàng bay ra từ trong người Diệp Quân.
Ngao Thiên Thiên!
Advertisement
Cô ấy tuy đã trọng thương trước đó nhưng đã khôi phục hoàn toàn nhờ Tiểu Tháp.
Diệp Quân sở dĩ không cho Ngao Thiên Thiên ra tay ban nãy là để chờ cơ hội này.
Hai người dung hợp, khí tức của hắn không ngừng tăng lên, không hề thua kém nhóm Đệ Nhất Phong.
Advertisement
Ông ta biến sắc, muốn tránh đi nhưng đã không kịp.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rút kiếm khỏi vỏ.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Hai nghìn nhát chồng lên bốn lần!
Đây là giới hạn của hắn.
Nhát kiếm vừa ra khiến đồng tử Đệ Nhất Phong co lại thành đầu kim, kinh hãi tự hỏi vì sao lại mạnh như vậy.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ. Quyền ý của Đệ Nhất Phong tiêu tan, không ngừng bị sức mạnh khổng lồ kia đẩy lui. Thân xác ông ta nổ tung từng mảnh, máu văng tung tóe.
Không chỉ Đệ Nhất Phong mà các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lao lên trước nhất cũng bị đánh bay, một số người yếu hơn lập tức tan xác, thần hồn câu diệt.
Lại thấy thân hình Diệp Quân nhòe đi. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lập tức biến sắc, biết hắn đây là chuẩn bị tung tuyệt chiêu.
Hắn đã dung hợp với Ngao Thiên Thiên, phải khủng khiếp đến mức độ nào chứ?
Một vài người không muốn đánh nữa bèn nhanh chóng tháo chạy, tránh đi nhát chém kế tiếp.
Bỗng có ngàn vạn thanh kiếm bay ra từ thời không trước mặt Diệp Quân, hợp lại thành một rồi chém vào họ.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hốt hoảng vô cùng, điên cuồng lui lại.
Đúng lúc này, một tia kiếm quang bỗng lao tới từ phương nghiêng, chém thẳng vào nhát kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Đường kiếm đáng sợ kia bị chặn đứng. Thanh kiếm kia chấn động kịch liệt, toàn bộ sức mạnh của Diệp Quân tiêu tan trong nháy mắt. Thánh kiếm Hiên Viên bị đánh bay.
Khi thấy đó là ai, đồng tử Diệp Quân rụt lại: “Ngươi...”
Xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Quân là một người phụ nữ trong chiếc váy màu xám tro ôm sát người, eo buộc đai ngọc, tóc thắt đuôi ngựa, vai gác một thanh cự kiếm màu đen với bề ngang còn dày hơn thân thể bà ta.
Tuy thân thể đối phương trông nhỏ nhắn yểu điệu nhưng lại mang theo khí thế nuốt trọn núi sông, đặc biệt nhất là đôi mắt sáng quắc như lưỡi kiếm, không ai dám nhìn trực diện.