Tiểu Tháp nói: “Cầu xin ngươi hãy làm một con người”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ta tốt xấu gì cũng là Nguyên Lão Tam Triều, ngươi đối xử với ta như thế, tốt thật sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”.
Advertisement
Tiểu Tháp nói: “Lúc có hoạn nạn, ngươi nhớ đến ta, lúc có phúc… ngươi đã từng nhớ đến ta sao?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Đại ca à, đừng chọc giận bà cô này nữa. Đừng nói là ngươi, cha ngươi cũng không dám chọc vào bà ấy, ngươi lại dám chọc bà ấy… Nói thật nhé, ta khá bội phục ngươi đấy”.
Diệp Quân cũng nhíu mày: “Cô cô không biết là ai đang truyền tình báo cho chúng ta à?”
Diệp Thanh Thanh lắc đầu.
Diệp Quân cảm thấy ngờ vực.
Là ai đang gửi tình báo cho mình?
Chủ nhân bút Đại Đạo?
Người đầu tiên hắn nghĩ đến là chủ nhân bút Đại Đạo, vì hiện giờ chỉ có người này mới có thể làm được.
Nhưng cũng không có khả năng lắm, nếu đúng là đối phương thật, đối phương không thể lén lút như vậy.
Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, không thể nào là chủ nhân bút Đại Đạo, vì nếu mình là tông chủ Quá Khứ Tông, chắc chắn sẽ theo dõi chặt chẽ chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhưng nếu không phải là chủ nhân bút Đại Đạo, vậy thì là ai?