Không lâu sau, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh xuất hiện ở một sa mạc.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Tháp gia, ngươi chắc bên này có khí tức sinh mệnh chứ?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân đang định nói thêm, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Trước mặt”.
Advertisement
Nói rồi bà ấy bỗng chém một nhát kiếm.
Vèo!
Thoáng chốc cả sa mạc bị chia làm đôi, sau đó một địa cung xuất hiện ở bên dưới cả ngàn trượng.
Advertisement
Thấy thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Diệp Thanh Thanh nhìn địa cung đó, cau chặt mày.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Có khí tức khá mạnh”.
Diệp Quân nói: “Đi xem thử”.
Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, sau đó hai người biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, khi xuất hiện lần nữa, họ đã đi đến trước địa cung, cả địa cung hệt như địa ngục, cực kỳ âm u.
Diệp Quân nhìn phía trên cánh cổng của địa cung, trên đó có hai chữ lớn: Minh phủ.
Diệp Quân quay sang nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy nói: “Khí tức đó ở bên trong”.
Diệp Quân chắp tay về phía địa cung, sau đó nói: “Tiền bối, Diệp Quân…”
“Hả?”
Ngay lúc này một giọng nói rợn người bỗng vang vọng trong địa cung: “Ngươi tên là Diệp Quân à?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đúng thế”.
Cánh cửa địa cung bỗng mở ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồ đỏ xuất hiện.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Kiếm tu mặc áo xanh là ông nội ngươi sao?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó vội gật đầu: “Là ông nội ta”.
Hắn ngừng một chốc, lại nói: “Ông nội ruột, máu đào hơn ao nước lã”.