Diệp Quân khẽ cười nói: "Con muốn nói, bây giờ con đã có thể gánh vác rất nhiều chuyện, có thể đi con đường của mình. Còn về phần người, thật sự không cần người phải vì cha của con mà làm những việc người không thích. Con nghĩ, cha con chắc chắn cũng không hy vọng người làm những việc mà người không thích. Vả lại, nếu con chết trong Tuế Nguyệt trường hà thì cũng là chuyện của con... cho nên, người đi tìm cha cho đi! Hoặc đi tìm tỷ của con cũng được... thật đấy”.
Hắn có hy vọng có người giúp hắn không?
Advertisement
Tất nhiên là hy vọng!
Nếu có người bằng lòng giúp đỡ, hắn đương nhiên rất vui, dù sao kẻ địch mà hắn phải đối mặt cũng rất nhiều, hơn nữa còn cực mạnh.
Tuy nhiên, hắn không muốn người khác bố thí cho hắn.
Hắn cũng muốn sống, nhưng hắn muốn sống có tôn nghiêm.
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, nghiêm túc nói: "Thanh Thanh cô cô, con không hề có ác ý với người, từ đầu đến cuối, con rất tôn trọng người, cũng cảm ơn người đã giúp đỡ con suốt quãng đường vừa qua, cảm ơn người”.
Nói xong, hắn cúi thấp người, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân đang rời đi nơi xa, tay phải nắm chặt kiếm, trầm mặc không nói gì.
Xa xa, trong cơ thể Diệp Quân, Tháp gia đột nhiên nói: "Thằng nhóc con, nếu không có bọn họ giúp đỡ...”
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Vậy thì chết”.
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà xa xăm: "Chết ở đâu, chôn ở đó”.
Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất ở phương xa.
Tiểu Tháp hơi hoảng loạn.
Sự hoảng loạn chưa từng có!
Bởi vì nó có thể cảm nhận được thằng nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn đã khác trước, lần này, hắn thực sự từ bỏ những chỗ dựa sâu trong lòng mình, hắn chỉ coi mình là Diệp Quân.
Chết?
Hắn đã sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Xa xa, Diệp Thanh Thanh nhìn kiếm quang biến mất ở cuối tầm mắt của mình, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ tới việc hôm đó Diệp Quân đã không màng đến tính mạng để cứu mình...
Khi đó, hắn coi bà ấy như người thân.
Còn mình thì sao?
Mình thì sao chứ?
Diệp Thanh Thanh nghĩ đến đây, cảm giác buồn phiền từ đáy lòng bộc phát.
Lúc này, đồ đệ của chủ nhân bút Đại Đạo là Tịnh Tuyết xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, Tịnh Tuyết nhìn về phía xa, cau mày.