Quy Thú nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Quy Thú không cảm xúc nói: “Cần ta giúp ngươi làm gì?”
Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.
Advertisement
Đây là trợ thủ chủ nhân bút Đại Đạo tìm cho mình.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Bảo vệ cho ta được bình an”.
Hắn ngừng lại, sau lại nói: “Một trăm năm”.
Advertisement
Một trăm năm!
Quy Thú nhìn Diệp Quân, cau mày: “Đơn giản như thế à?”
Diệp Quân nhắc: “Tiền bối, ta có vài kẻ thù, thực lực của chúng đều không thể xem thường”.
Quy Thú lạnh nhạt nói: “Vậy sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Quy Thú cười nhạo: “Sao thế, lúc chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến không nói với ngươi, ta là ai à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nói”.
Quy Thú nhìn Diệp Quân: “Ta là tổ thú Huyền Quy”.
“Ôi vãi!”
Diệp Quân cả kinh, hai mắt trợn tròn, hiện lên vẻ khó tin: “Tiền bối là tổ thú Huyền Quy trong truyền thuyết à?”
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Con quen ư?”
Diệp Quân truyền âm bằng huyền khí: “Không quen”.
Khóe miệng Diệp Thanh Thanh khẽ giật.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Diệp Quân, tổ thú Huyền Quy đó cảm thấy rất thoải mái, lập tức nói: “Cũng không cần bảo vệ ngươi một trăm năm, ngươi nói cho ta biết kẻ thù của người là ai, ta sẽ giải quyết chúng cho ngươi luôn”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, chúng đang đuổi giết ta, không bao lâu nữa chắc sẽ đuổi đến đây thôi”.
Tổ thú Huyền Quy nói: “Vậy thì vừa đúng lúc”.
Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy, sau đó đầy vẻ cung kính nói: “Tiền bối, cả Tuế Nguyệt trường hà mênh mông này chắc không có cường giả nào là đối thủ của ông nhỉ?”
Tổ thú Huyền Quy ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mặc dù không dám nói vô địch nhưng cũng chắc chắn không có đối thủ”.
Diệp Quân lặng thinh, ông nói vậy cũng như không.
Thế này chẳng phải là đang tự cho mình vô địch đó sao?
Tổ thú Huyền Quy bỗng cảm thấy ngờ vực nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ta làm chuyện đơn giản như thế hình như hơi không hợp với phong cách của ông ta”.
Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy: “Tiền bối nợ ơn của chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Tổ thú Huyền Quy gật đầu: “Năm đó đánh cược thua ông ta, thế là nợ ông một ơn nghĩa, ông ta nói sau này để ta làm giúp ông ta một việc”.