Lần này Diệp Quân bị thương rất nặng, cho dù có được cây thần chữa thì cũng rất yếu. Diệp Thanh Thanh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ hối hận. Thật lâu sau, vết nứt trên người Diệp Quân mới dần khép lại. Diệp Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Rồi bắt đầu trấn áp huyết mạch Phong Ma cho hắn. Nửa giờ sau, nó bình tĩnh trở lại. Thân thể Diệp Quân dần khôi phục, sắc mặt cũng không còn trắng bệch nữa. Advertisement Diệp Thanh Thanh lấy một bộ trường bào trắng phủ lên cho hắn, bản thân im lặng lui sang bên. Một hồi sau, Diệp Quân mở mắt, thấy một gương mặt tuyệt mỹ. Diệp Thanh Thanh. Advertisement Hắn toét miệng hỏi: “Chúng ta còn sống sao?" Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Phải”. Sống thật kìa! Diệp Quân lắc đầu cười, không ngờ mình còn giữ được mạng. Rồi hắn nhắm mắt. Diệp Thanh Thanh hỏi: “Con đang nghĩ gì?" Diệp Quân mở mắt: “Người thấy chúng ta thắng nổi không?" Diệp Thanh Thanh: “Con thấy thế nào?" Diệp Quân chỉ cười. Diệp Thanh Thanh: “Thắng hay không, ta cũng sẽ sát cánh cùng con”. Diệp Quân: “Đều do con quá yếu, liên lụy đến người”. Diệp Thanh Thanh nhíu mày không vui: “Con lúc nào cũng nói những lời vô nghĩa này”. Diệp Quân cười khổ: “Dạ, sau này con không nói nữa”. Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Người nhà với nhau cả. Đừng khách sáo như thế, ta không thích”. Diệp Quân: “Dạ”. Diệp Thanh Thanh mỉm cười: “Tập trung chữa thương đi, sau đó chúng ta cùng nhau tiêu diệt bọn chúng”. Sự dịu dàng này khiến Diệp Quân thấy không quen: “Hay là cô cứ dữ lên đi ạ...” Rồi im bặt, tự mắng mình ngu xuất. Diệp Thanh Thanh cười nhẹ: “Ta hung dữ lắm sao?" Diệp Quân lắc đầu. Diệp Thanh Thanh: “Ta và cô cô váy trắng của con thì ai dữ hơn?" Diệp Quân nín thinh. Hối hận xanh ruột. Lại bị hỏi gài rồi!