Phong Lão thoáng chần chừ, sau đó gật đầu: “Được”.
Diệp Quân lại nói: “Còn nữa, đi khắp nơi khoác lác”.
Phong Lão sửng sốt: “Khoác lác?”
Diệp Quân gật đầu: “Phái người đi khắp nơi truyền tin, nói là chủ nhân bút Đại Đạo có thực lực tương đương với Tông chủ Quá Khứ Tông, chiến đấu không phân cao thấp…”
Advertisement
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Phong Lão chớp mắt: “Vì sao phải làm thế?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không khoác lác như thế, bọn họ sẽ không dám đối đầu với Quá Khứ Tông”.
Advertisement
Phong Lão nhìn Diệp Quân, Thiếu chủ này không giống người tốt chút nào!
Diệp Thanh Thanh cũng nhìn thoáng qua Diệp Quân, tiểu tử này đúng là xấu xa.
Diệp Quân nói tiếp: “Còn nữa, truyền lệnh ra ngoại, nói là Diệp Quân ta có ba loại huyết mạch đặc biệt, cao thủ có nhu cầu huyết mạch có thể đến thành Quan Huyên, mọi người có thể trao đổi huyết mạch, cùng nhau tiến bộ, nếu có yêu thú cấp bậc Đế Quân, ta có thể cho nó một giọt máu miễn phí, giúp nó thoát khỏi trói buộc của huyết mạch…”
Phong Lão vô thức hỏi: “Miễn phí?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nhận máu của ta không giúp ta đánh nhau, nó không ngại à?”
Phong Lão: “…”
Diệp Quân lại nói: “Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, ông phái người tuyên truyền với bên ngoài, nói chỉ cần lào cao thủ cấp bậc Đế Quân không đối đầu với Diệp Quân ta, trăm năm sau, sau khi ta và chủ nhân bút Đại Đạo thành lập xong trật tự, ta sẽ tặng cho bọn họ ba Tổ Nguyên! Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bình thường cũng có thể có được một Tổ Nguyên… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trở thành cung phụng của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, trở thành cung phụng của chúng ta không có bất cứ ràng buộc nào, cũng không cần đánh nhau vì chúng ta…”
Nói đến đây, hắn thoáng im lặng, sau đó mới tiếp tục: “Nhớ nói đây là lời của chủ nhân bút Đại Đạo”.
Phong Lão: “…”
Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Phong Lão, lập tức đi làm những chuyện mà ta dặn dò đi”.
Phong Lão vội vàng nói: “Được!”
Dứt lời, ông ấy lui xuống.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Thế có được không?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó giải thích: “Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này thật sự muốn đối đầu với chúng ta ư? Không, con không nghĩ thế. Sở dĩ chúng ta trở thành kẻ thù là vì hai nguyên nhân, thứ nhất, tín ngưỡng mọi người khác nhau, bọn họ tín ngưỡng Ác Đạo, chúng ta tín ngưỡng Thiện Đạo; thứ hai, tuổi thọ của bọn họ đã gần hết, đều muốn có được Tổ Nguyên, vì thế bọn họ mới liều mạng đến giết con như thế”.
Nói đến đây, hắn dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục: “Nhưng bây giờ, con cho bọn họ một cơ hội, nếu bọn họ không ra tay, trăm năm sau, con sẽ cho bọn họ Tổ Nguyên miễn phí, như thế bọn họ không cần phải liều mạng, trăm năm sau vẫn có thể lấy được Tổ Nguyên, cô cô nghĩ, bọn họ sẽ đi bán mạng cho Quá Khứ Tông không?”
Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Không biết, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo có nhiều Tổ Nguyên như thế à?”