Lúc này Nguyên Thiên Đế Quân lại chợt nhìn sang ông lão Ẩn Tông.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu mày, đồng thời ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Rõ ràng Nguyên Thiên Đế Quân muốn Quá Khứ Tông tăng điều kiện để nhận được nhiều lợi ích hơn.
Ánh mắt ông lão Ẩn Tông cũng lạnh đi, đương nhiên ông ta cũng nhìn ra được ý đồ của Nguyên Thiên Đế Quân.
Advertisement
Diệp Quân đã cho lợi ích rồi nhưng Nguyên Thiên Đế Quân vẫn không hài lòng, ông ta muốn xem Quá Khứ Tông có thể cho được lợi ích gì.
Tham lam!
Ông lão Ẩn Tông nhìn Nguyên Thiên Đế Quân, không nói gì.
Advertisement
Thấy thế, trong lòng Nguyên Thiên Đế Quân chợt thấy hơi sợ.
Ông ta không phải kẻ ngốc, dù là ánh mắt của Diệp Quân hay ánh mắt của ông lão Ẩn Tông, đều khiến ông ta hiểu rằng chút tâm tư này của ông ta đã bị hai người nhìn thấu, hơn nữa họ còn rất bất mãn với ông ta.
Nói cách khác là ông ta đã đánh giá mình quá cao.
Nghĩ tới đây, Nguyên Thiên Đế Quân nhìn Diệp Quân, chắp tay nói: “Diệp công tử, trước đây đã đắc tội nhiều với cậu, mong cậu lượng thứ”.
Nói xong ông ta quay người bỏ đi.
Cuối cùng ông ta vẫn quyết định đi.
Bởi vì cho đến giờ ông ta cũng không nhìn thấy hy vọng gì.
Bảng Đế Quân càng ngày càng yêu nghiệt, càng ngày càng lớn mạnh, con át chủ bài càng lúc càng nhiều, ông ta đã không còn tự tin để đánh tiếp nữa.
Nếu đánh tiếp thì có lẽ sẽ thật sự phải bỏ mạng tại đây.
Tín ngưỡng?
Quá viển vông.
Tạm gác lại đã!
Thấy Nguyên Thiên Đế Quân rời đi, Bạch Tướng Đế Quân và Võ Tôn Đế Quân nhìn nhau, cuối cùng họ khẽ thở dài rồi cũng quay người rời đi.
Mặc dù nhìn Quá Khứ Tông có vẻ chiếm ưu thế, nhưng họ thật sự không muốn tiếp tục liều mạng nữa.
Bởi vì Diệp Quân không yếu!
Nếu ai yếu, bắt nạt một chút thì họ chắc chắn sẽ vui, nhưng Diệp Quân không yếu, đánh hắn đồng nghĩa với việc phải liều mạng.
Họ thật sự không muốn liều mạng!
Sau khi mấy vị Đế Quân rời đi, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng lần lượt đi theo.
Đế Quân đã đi rồi, đương nhiên họ không dám ở lại đây nữa.
Mà ông lão Ẩn Tông không ngăn cản, cũng không giữ lại, mặc cho các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đi.
Nhìn thấy điều này, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, không chỉ vậy trong lòng hắn cũng âm thầm cảnh giác.
Ông già này không ngăn cản, không giữ lại, có phải đồng nghĩa với việc cường giả Tuế Nguyệt không hề quan trọng với bọn họ không?