Cô ấy vừa dứt lời, các Ám Vệ đó lập tức chạy đến xung quanh Diệp Quân, lại thi triển Thuẫn Trận bảo vệ Diệp Quân.
Khi Diệp Quân dừng lại, các sát thủ xung quanh lại không xuất hiện.
Diệp Quân nhíu mày, cảm thấy ngờ vực.
Ngay lúc này con vượn khổng lồ bỗng gào lên, trên người nó toàn là vết nứt.
Hai nhát kiếm của Diệp Quân đã khiến cơ thể nó nứt toạc.
Cùng với tiếng gào thét, đằng sau nó bắt đầu sục sôi, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn ập đến.
Diệp Quân nhìn sang, đồng tử co lại.
Đám yêu thú!
Có đến cả ngàn yêu thú vượn khổng lồ đang ầm ầm lao đến.
Chết tiệt!
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật, cái thứ chó má này lại chơi đánh hội đồng.
Ở một bên khác.
Một cô bé đang nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.
Chính là Nhị Nha và Tiểu Bạch!
Người của Tần Quan tìm thấy họ nên mới chạy đến đây.
Nhị Nha nhìn cả người Diệp Quân đầy thương tích ở đằng xa, thấy tình hình Diệp Quân thảm đến mức nào, cô bé từ tốn lấy một viên hồ lô ra liếm, sau đó nói: “Có thể chúng ta đã gây họa rồi, phải nghĩ cách diệt trừ hậu họa này mới được…”
Tiểu Bạch: “…”
Gây họa!
Cứ tưởng là cháu trai sống rất tốt nhưng không ngờ hắn lại bị đánh thảm đến thế.
Như thế này là tốt thế nào được?
Tâm tư Nhị Nha xoay chuyển.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Bạch cũng hiện lên vẻ lo lắng.