Diệp Quân trố mắt ra trước những lời này rồi đưa ngón cái lên khen ngợi Nhị Nha: “Vô địch!"
Tiểu Bạch cũng giơ vuốt bắt chước.
Nhị Nha "khiêm tốn" đáp: “Chuyện bình thường, không có gì đáng khoe cả”.
Diệp Quân: “...”
Advertisement
Nhị Nha: “Đi thôi”.
Mọi người tiếp tục lên đường.
Phải công nhận là sự gia nhập của Nhị Nha mang lại cảm giác an toàn hơn hẳn trước đó.
Advertisement
Diệp Quân kéo Tiểu Bạch sang bên, hỏi nhỏ: “Ngươi có Thần khí hay đan dược trị thương nào không?"
Trước đó khi cùng Diệp Thanh Thanh hợp tác chống lại kẻ địch, hắn nhận ra tác dụng của cây thần tự nhiên không còn đủ nữa, vậy nên mới quay sang Tiểu Bạch hỏi xin ít đồ.
Càng nhiều càng tốt mà.
Hắn phải biến bản thân thành động cơ vĩnh viễn.
Thành bất tử bất diệt về mặt vật lý mới được.
Tiểu Bạch nghe xong thì chớp chớp mắt như đang tự ngẫm lại.
Nhiều bảo bối quá, phải nghĩ chứ.
Diệp Quân lộ rõ vẻ chờ mong.
Sau một hồi suy tư, Tiểu Bạch vươn tay gọi một hạt châu màu xanh lá, lớn bằng quả đấm xuất hiện.
Nó gần như trong suốt, tỏa ra màu xanh nhạt, nhìn là biết không phải vật phàm.
Sự xuất hiện của nó khiến không gian xung quanh ngập trong mùi hương nhè nhẹ sảng khoái tận tâm can.
Diệp Quân tò mò: “Đây là gì?"
Nhị Nha đáp từ một bên: “Sinh Mệnh Thần Châu”.
Thấy hắn nhìn sang, nàng giải thích: “Đến từ một thế giới đặc biệt tên Sinh Mệnh Thần giới, nơi nơi đều là sức mạnh sinh mệnh. Trải qua mười tỉ năm, chúng ngưng tụ thành hạt châu này, tự có linh trí của riêng mình. Có lần bọn ta đi ngang nơi ấy nên tiện tay mang nó đi”.
Sinh Mệnh Thần Châu: “...”
Diệp Quân hỏi tiếp: “Nó có công dụng gì?"
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, đáp: “Cung cấp sức mạnh sinh mệnh không ngừng cho người sử dụng. Chỉ cần ngươi không bị giết chết ngay lập tức, nó có thể luôn luôn chữa trị cho ngươi, lợi hại hơn cái cây kia nhiều”.
Diệp Quân nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên. Nhưng lúc hắn vươn tay định lấy hạt châu thì Tiểu Bạch lại giật nó về.
Hắn nghệch mặt không hiểu.
Nhị Nha: “Chỉ cho ngươi mượn tạm thôi, dùng xong phải trả nghe chưa?"
Phải trả á?!
Diệp Quân tròn mắt: “Người nhà mà cũng phải trả hả?"
Nhị Nha thản nhiên liếc xéo: “Ruột thịt cũng phải tính cho rõ”.