Tiểu Bạch vội lấy ra một tấm khiên hình tròn màu đen, được khắc vô số phù văn kỳ lạ trên bề mặt. Thấy hắn nhìn sang, Nhị Nha giải thích: “Không biết tên, vô tình nhặt được”. Vô tình nhặt được?? Diệp Quân đơ ra. AdvertisementCái năng lực tìm bảo vật này thật là nghịch thiên quá đỗi. Hắn quyết định đợi xong xuôi rồi thì sẽ đi theo Tiểu Bạch và Nhị Nha một khoảng thời gian. Vậy là đủ phát tài rồi! Rồi hắn sực nhớ đến Ngao Thiên Thiên, bèn kéo cô ấy ra ngoài. Advertisement Rồi nói với hai người kia: “Đây là cháu dâu của hai người đó!" Cháu dâu? Ngao Thiên Thiên cười chúm chím với cả hai. Động tác liếm kẹo của Nhị Nha khựng lại, hết nhìn Ngao Thiên Thiên rồi nhìn sang Diệp Quân, cuối cùng lại nhìn Tiểu Bạch. Cả hai rơi vào im lặng. Thằng cháu này ghê thật! Diệp Quân cũng im lặng nhìn cả hai. Ai cũng hiểu mà ha. Sau một hồi trầm mặc, Nhị Nha mới hỏi: “Là rồng à?" Diệp Quân vội gật đầu: “Chính xác”. Nhị Nha nhìn Ngao Thiên Thiên: “Vậy thì cho chút máu của ta”. Cô bé vươn tay, để năm giọt máu tươi bay ra từ cổ tay, biến mất trên trán Ngao Thiên Thiên. Uỳnh! Khí tức huyết mạch đáng sợ lập tức tuôn ra từ người cô ấy. Diệp Quân nhìn sang, thấy sắc mặt cô đỏ lựng với luồng sức mạnh khổng lồ sôi trào trong cơ thể. Trước đó Ngao Thiên Thiên từng hấp thu máu tươi của Nhị Nha, bằng không đã không thể tiến bộ thần tốc, đến nỗi vượt xa các tổ tiên Thiên Long tộc. Nhưng lần đó chỉ được có một giọt, lần này là năm giọt máu tươi thuần khiết nhất, chứa đựng năng lượng dồi dào gấp nhiều lần. Ngao Thiên Thiên đang muốn vào trong tháp tu luyện thì bị Diệp Quân giữ lại. Tiểu Bạch thấy Diệp Quân nhìn mình thì chớp mắt không hiểu. Diệp Quân nghiêm mặt: “Nhị Nha cho máu rồi, còn ngươi thì sao? Không cho gì luôn hả?" Tiểu Bạch: “...”