Diệp Quân cũng vọt đến bên Tiểu Bạch đúng lúc này, đẩy nó ra sau lưng để bảo vệ rồi nhìn bốn phía, đáng tiếc không phát hiện được gì. Tựa như sát thủ chưa từng xuất hiện! Diệp Quân nói ngay: “Tiểu Bạch, cho tí ánh sáng bắt hắn ra!" Tiểu Bạch vội lấy ra một tấm gương tròn. Gương lơ lửng trên đầu họ, tỏa ra ánh sáng chói lòa khắp bốn phía. Ấy vậy mà không soi ra được gì. Advertisement Chợt, Diệp Quân như cảm nhận được gì mà quay phắt về phía người phụ nữ váy xanh. Chỉ thấy thời không cạnh bà ấy vỡ ra, để một tia sáng lao tới. Diệp Quân biến sắc. Hắn đang cách bà ấy quá xa, có muốn cứu viện cũng không kịp! Nhưng đối phương không chút hoảng loạn. Khi tia sáng còn cách bà nửa trượng, một cái bóng đã vọt tới. Advertisement Ầm! Có tiếng kêu rên phát ra, tia sáng kia bị đẩy lùi. Một cô gái áo đỏ xuất hiện bên cạnh người phụ nữ váy xanh. Diệp Quân lập tức sửng sốt. Hắn biết đây là ai! Là tỷ tỷ của hắn! Diệp An! Trước đây hắn nghe nói tỷ tỷ đi theo một người thân, còn tưởng đó là ai, nào ngờ lại là người của ông nội. Đúng hơn là người phụ nữ váy xanh chủ động tìm đến Diệp An. Bởi vì chút xích mích xảy ra trước kia khi Diệp An gặp Kiếm Chủ Thanh Sam. Nên bà ấy mới cố tình phái người đến đón cô gái này. Dưới sự đào tạo của Dương tộc, tài nguyên của Diệp An không hề thua kém gì Diệp Quân, mà sức mạnh cũng thuộc hàng nghịch thiên. Đánh bay sát thủ kia rồi, Diệp An quay sang nhìn Diệp Quân. Hắn vội vẫy tay: “Tỷ tỷ!" Diệp Quân rất có hảo cảm với người chị đã cùng mình vào sinh ra tử này. Nhưng Diệp An chỉ lãnh đạm nhìn một cái rồi thu tầm mắt về. Làm Diệp Quân có chút hụt hẫng. Tỷ tỷ gì mà lạnh lùng ghê! Hắn không nghĩ nhiều nữa mà nói với Tiểu Bạch: “Giải quyết đám kỵ binh này trước!" Tiểu Bạch gật đầu, vung móng lên. Các Thiên Đạo nhanh chóng tấn công tiếp tục. Nhờ vô số chúc phúc nên sức mạnh của họ mạnh hơn trước đó rất nhiều, không ngừng giáng uy áp xuống các kỵ binh Cổ Long. Thống lĩnh kỵ binh thấy vậy bèn chĩa thương về trước, hô to: “Giết!" Giết!