Hư Vọng trầm giọng nói: “Bà ấy định làm gì?” Người phụ nữ váy xanh trầm mặc một lát rồi nói: “Liệu bà ấy có bán đứng Tiểu Diệp không?” Hư Vọng: “…” … Trong Tuế Nguyệt trường hà. Advertisement Diệp Quân và Tiểu Tịnh tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt. Tiểu Tịnh nói: “Có phải Tiểu Tháp ở trong tay con không?” Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”. Advertisement Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân, nói: “Có thể cho ta mượn Tiểu Tháp vài ngày không?” Diệp Quân còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tháp đã vội vàng nói: “Không được!” Nếu nói Diệp Thanh Thanh hỗn láo thì người phụ nữ này còn độc ác hơn. Độc ác thật sự! Bà ấy làm được những việc mà không phải con người làm được. Diệp Thanh Thanh vẫn còn nhân tính, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng nếu không động vào bà ấy thì bà ấy sẽ không nhắm vào ngươi. Còn người phụ nữ trước mắt đầy suy nghĩ xấu xa, lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại người khác. Diệp Quân hơi do dự, trực giác nói cho hắn biết không thể cho mượn Tiểu Tháp. Tiểu Tịnh nói: “Ta chỉ muốn mượn xem thử…” Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con nghĩ ta thèm muốn tháp của con sao?” Diệp Quân cười: “Con không nghĩ vậy…” Tiểu Tịnh nheo mắt cười, sau đó đưa tay phải ra. Cứ như vậy, Diệp Quân không thể từ chối, đành phải đưa Tiểu Tháp cho Tiểu Tịnh. Tiểu Tịnh nhìn Tiểu Tháp trong tay, mỉm cười: “Ta nghiên cứu một thời gian rồi sẽ trả lại cho con”. Nói xong bà ấy cất Thiểu Tháp đi. Diệp Quân do dự nói: “Cô cô, cả đoạn đường này con đều nhờ vào Tháp gia…” Hắn rất muốn nói cô cô mau trả lại cho hắn đi. Đương nhiên hắn không hề nói dối, thời gian qua, có thể đi tới giờ đều là nhờ công lao lớn của Tháp gia. Mỗi vết thương có thể lành nhanh như vậy đều là nhờ Tháp gia. Tiểu Tịnh cười nói: “Cô cô biết con vất vả, con yên tâm, từ giờ, cô cô sẽ che chở cho con, con chỉ cần nằm yên một chỗ là được”. Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì. Vị cô cô này trông hơi bất thường. Lúc này, Tiểu Tịnh nhìn về phía xa, cười nói: “Chúng ta sắp tới Quá Khứ Tông rồi”. Diệp Quân hỏi: “Trước đây cô cô từng tới Quá Khứ Tông rồi sao?”