Lúc này Tiểu Tịnh bỗng nói: “Nhóc con, giúp ta một việc được chứ?”
Diệp Quân vốn dĩ đang cảm thấy áy náy, nghe thế lập tức nói: “Cô cô cứ nói”.
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Có phải con có Tổ Nguyên không?”
Tổ Nguyên!
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Vâng…”
Advertisement
Tiểu Tịnh nghiêm túc nói: “Có thể cho ta mượn một chút không?”
Cho mượn Tổ Nguyên!
Diệp Quân hơi do dự.
Advertisement
Thứ này cực kỳ quý giá, chuyện này…
Tiểu Tịnh thấp giọng thở dài: “Thôi vậy, ta biết con sợ ta không trả lại. Ta hiểu được mà, dù sao Tổ Nguyên cũng quý giá như thế, mặc dù chúng ta là cô cháu, một giọt nước đào hơn ao nước lã nhưng không thể không đề phòng người khác, cô cô hiểu cho con…”
Nghe thế, Diệp Quân cười khổ, sau đó nói: “Tiểu Tịnh cô cô, con không có ý này”.
Tiểu Tịnh cười nói: “Không sao, vừa rồi cô cô chỉ đùa thôi, con đừng xem là thật”.
Diệp Quân lại xòe tay ra, một tia Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn.
Tổ Nguyên!
Nhìn thấy Tổ Nguyên, vẻ mặt của đám người ở đó đều trở nên mừng rỡ, có người trong mắt còn hiện lên vẻ tham lam không hề che giấu.
Mặc dù đạo mạch và đạo nguyên tinh cũng có tác dụng với họ nhưng còn kém xa Tổ Nguyên.
Phải biết Tổ Nguyên không chỉ có thể nâng cao thực lực của họ lên rất nhiều mà còn có thể tăng tuổi thọ.
Hễ là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ngược dòng Tuế Nguyệt trường hà thì đa số đều không có tuổi thọ nhiều.
Diệp Quân đưa Tổ Nguyên đó cho Tiểu Tịnh, cười nói: “Cô cô, tặng người Tổ Nguyên này”.
Tiểu Tịnh hơi sửng sốt: “Tặng cho ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Con và người có quan hệ huyết thống, là tình thân, nói cho mượn thì hơi quá. Con tặng Tổ Nguyên này cho người”.
Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Con chắc chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Có gì mà không chắc chứ”.
Nói rồi hắn đặt Tổ Nguyên đó vào trong tay Tiểu Tịnh: “Đây này”.
Nhìn Tổ Nguyên trong tay, Tiểu Tịnh im lặng hồi lâu, bà ấy nhìn Diệp Quân không nói lời nào.
Diệp Quân chuyển chủ đề: “Cô cô, tiếp theo người có dự định gì không?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Để xem thử”.
Diệp Quân gật đầu: “Con muốn về tìm mấy người tỷ tỷ… người…”
Tiểu Tịnh cười nói: “Bọn ta còn chút việc phải giải quyết”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy Tiểu Tịnh cô cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi.
Nhìn Diệp Quân biến mất ở tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, Tiểu Tịnh lặng thinh một lúc, nhìn Tổ Nguyên trong tay, mỉm cười.