Ác Đạo lập tức bị đánh một bạt tai, có máu tươi phun ra từ trong miệng cô ta.
Người phụ nữ váy trắng kẹp hai ngón tay, một giọt máu bị bà ấy đón lấy, sau đó bà ấy quẹt giọt máu kia lên khoé miệng mình, tiếp theo lại xé một góc áo của mình…
Advertisement
Trông giống như vừa trải qua một trận chiến nguy hiểm vậy…
Khung cảnh này khiến Ác Đạo ngơ ngác, bà ấy đang làm gì thế?
Lúc này, người phụ nữ váy trắng xoay người vung tay áo, Diệp Quân được thả ra khỏi phòng tối.
Advertisement
Khi nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Cô cô, người…”
Người phụ nữ thản nhiên nhìn Ác Đạo phía xa, bình tĩnh nói: “Cô ta quá mạnh, cô cô không phải đối thủ của cô ta”.
Ác Đạo: “???”
Thiên Mệnh Váy Trắng: “…”
Nghe thấy lời của người phụ nữ váy trắng, Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn trở nên nặng nề, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Cô cô váy trắng cũng không thể làm gì Ác Đạo này?
Từ trước đến giờ, cô cô váy trắng vẫn luôn vô địch, nhưng bây giờ…
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Ác Đạo, hắn không ngờ người phụ nữ này lại mạnh hơn cô cô váy trắng.
Đúng là khó tin!
Toi đời rồi!
Diệp Quân cảm thấy cả người tê dại.
Lúc này, tín ngưỡng võ đạo trong lòng hắn cũng đã sụp đổ.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên nói: “Con đi trước đi, ta sẽ ở lại ngăn cản cô ta”.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cô, việc này…”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Chăm chỉ tu luyện, con là hy vọng cuối cùng của chúng ta đấy”.
Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Thiên Mệnh Váy Trắng.
Thiên Mệnh Váy Trắng hiểu ý, lập tức kéo tay Diệp Quân, run rẩy nói: “Mau đi thôi, nếu còn không đi thì không đi được nữa đâu”.
Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân xoay người ngự kiếm rời đi.
Diệp Quân nhanh chóng bị Thiên Mệnh Váy Trắng dẫn đi, biến mất ở cuối chân trời.
Sau khi thấy Diệp Quân rời đi, người phụ nữ quay đầu nhìn Ác Đạo phía xa, sắc mặt Ác Đạo lập tức thay đổi, vội vàng lùi lại.
Người phụ nữ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Ác Đạo: “Chó cũng mạnh hơn ngươi”.
Dứt lời, bà ấy xoay người biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.