Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cuối tinh không phía xa, ánh mắt hơi mờ mịt: “Không ngờ Ác Đạo kia lại mạnh đến mức đó…”
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Bình thường thôi, dù sao cô ta cũng là Đại Đạo, còn là Ác Đạo, hơn nữa mấy năm qua cô ta còn liên tục bị Chân Thần trấn áp, mà mỗi lần trấn áp, thực lực của cô ta sẽ trở nên mạnh hơn, vì thế thực lực của cô ta đã đạt đến một mức độ rất đáng sợ rồi…”
Nói đến đây, bà ấy nhìn Diệp Quân đang tỏ vẻ nặng nề, nghiêm túc nói: “Bây giờ, con chính là hy vọng cuối cùng”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân hít sâu một hơi.
Advertisement
Không thể không nói, lúc này hắn có áp lực lớn chưa từng có.
Từ trước đến giờ, cô cô váy trắng luôn là vị thần trong lòng hắn, một vị thần vô địch, mà hôm nay, bà ấy lại bị Ác Đạo đánh bại!
Điều này khiến hình tượng vị thần trong lòng hắn tan vỡ.
Advertisement
Hắn không thể coi mấy người nhóm cô cô váy trắng và cha thành chỗ dựa cuối cùng nữa.
Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Dựa vào chính mình!
Phải biết rằng ngoài Ác Đạo còn có Tông chủ Quá Khứ Tông nữa, người phụ nữ kia có thể phá vỡ cả kiếm Thanh Huyên đấy.
Kẻ thù rất mạnh!
Bây giờ phía hắn đang nằm ở thế yếu!
Diệp Quân chậm rãi siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy sự kiên định: “Cô cô, giúp con nâng cao thực lực với!”
Nghe thấy thế, Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ cười: “Được! Chúng ta đi tìm con rồng tổ kia”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rồng tổ?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Không chỉ phải nâng cao thực lực của con mà còn phải nâng cao thực lực của Thiên Thiên cô nương nữa, ngoài ra còn phải để bốn tổ thú giúp con đắp nặn cơ thể phàm nhân nữa”.
Cơ thể phàm nhân!
Diệp Quân sa sầm mặt, hắn vốn cho rằng chỉ cần chiến đấu là có thể đắp nặn cơ thể phàm nhân, nhưng hắn không ngờ khoảng thời gian này, cơ thể phàm nhân không hề có chút tiến triển.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân theo tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt.
Trên đường đi, nét mặt Diệp Quân rất nặng nề, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đến hình ảnh khoé miệng cô cô váy trắng có máu chảy ra…
Có lẽ cô cô bị thương rất nghiêm trọng!
Nghĩ vậy, Diệp Quân không nhịn được xoay người nhìn sau lưng, trong mắt vẫn có vẻ lo lắng.
Thấy Diệp Quân như thế, trong lòng Thiên Mệnh Váy Trắng nhất thời hơi áy náy… Nhưng suy nghĩ lại, trong lòng không có thần sẽ tốt cho Diệp Quân hơn.
Vì thế, Thiên Mệnh Váy Trắng cười khẽ, an ủi: “Nghĩ nhiều thế làm gì, cô cô váy trắng của con chạy giỏi lắm!”
Diệp Quân: “…”
Một lát sau, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ngươi có cảm thấy chỗ nào là lạ không?”