Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2642: Điện Tông của Thần Điện.



Nơi này rất giống một vũ trụ độc lập.



Vũ trụ này rất đặc biệt, vì chúng thần năm đó đã tách thế giới này ra khỏi Tuế Nguyệt trường hà, có thể nói, nó đã không được tính là nằm trong Tuế Nguyệt trường hà nữa.



Nói một cách khác, nó cũng không thuộc về quá khứ, nó vẫn luôn thuộc về hiện tại.



Chúng Thần Điện.



Advertisement

Mỗi ngày trước Chúng Thần Điện đều có vô số người thành kính đến quỳ lạy cầu nguyện.



Chúng Thần ở đây không phải thần côn*, cũng không phải vật trang trí, chỉ cần ngươi có lòng thành là có thể cầu gì được đó.



(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Advertisement





Vì thế mỗi ngày đều có vô số người đến quỳ lạy trước Chúng Thần Điện để cầu nguyện.



Mà quảng trừng trước Chúng Thần Điện cũng đủ để chứa hơn triệu người.



Mỗi ngày đều đông nghìn nghịt.



Trong Chúng Thần Giới cũng có ít nhất mười triệu phân điện của Chúng Thần Điện thế này.



Trong điện chính của Chúng Thần Điện có năm tượng thần, bốn nam một nữ, tượng thần uy nghiêm trang trọng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.



Trong điện có một ông lão mặc thần bào, tay cầm pháp trượng, đang đọc một quyển thần tịch.



Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi đi vào.



Người đàn ông cầm một cây quạt xương trắng, tao nhã điềm đạm.



Người đàn ông cúi chào ông lão mặc thần bào bên trên: “Điện Tông”.



Điện Tông của Thần Điện.



Là người đại diện Chúng Thần ở nhân gian, Chúng Thần không xuất hiện, lão ta chính là người có quyền nhất trong Chúng Thần Giới, đương nhiên cũng là người mạnh nhất.



Điện Tông ngồi trong điện chính ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên: “Chết rồi à?”



Người đàn ông gật đầu: “Rồng tổ không muốn phục tùng”.



Nghe thấy thế, trong mắt Điện Tông nhất thời lộ vẻ thương hại: “Chúng Thần nhân từ, thương hại người đời, cho nó ân đức vô thượng nó cũng không muốn tiếp nhận… Hầy, ngu muội”.







Nói đến đây, lão ta thoáng dừng lại, sau đó mới nói: “Có lấy được Tổ Long Đan của nó không?”







Người đàn ông gật đầu, ông ta mở lòng bàn tay, một viên nội đan lớn bằng nắm đấm chậm rãi bay tới trước mặt Điện Tông.







Điện Tông nhìn nội đan, trong mắt vẫn tràn đầy nhân từ và thương hại: “Nguyên chủ giáo, ngươi cũng biết đấy, ta muốn nó nằm trong lòng thần, ta không muốn giết nó”.







Nguyên chủ giáo chợt nói: “Ta gặp được Diệp Quân”.







Điện Tông hỏi Nguyên chủ giáo: “Sao rồi?”







Nguyên chủ giáo nói: “Dù ở vũ trụ Chúng Thần của chúng ta, cậu ta cũng có thể xem là tồn tại vô địch trong thế hệ trẻ”.







Điện Tông vội nói: “Thiên tài như thế, phải khiến hắn khuất phục điện của chúng ta, nhận sự che chở của Chúng Thần…”